Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đã nói xong về chuyện của tộc Dạ Lang rồi. Giang Siêu nhìn Diệp Thanh Ảnh, nói: "Thanh Ảnh, giờ đến tỷ rồi, tỷ tìm ta có chuyện gì?"
Nghe hắn nói thế, trong mắt Diệp Thanh Ảnh có chút do dự liếc nhìn Giang Siêu, nhưng rất nhanh nàng ấy đã kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh lại một chút, nghiêm túc nhìn hắn:
"Ta e rằng mình gặp phải một chút rắc rối rồi. Cách đây không lâu... chúng ta..." Diệp Thanh Ảnh kể lại câu chuyện của mình.
Giang Siêu nghe xong thì nhíu mày lại, hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Bây giờ, điều mà cửa hàng Đại Đông chúng ta đang gặp phải là làm thế nào để giao đủ vải trong thời gian quy định, vẫn còn nửa tháng nữa, cho dù chúng ta có làm lại thì e rằng cũng sẽ không có nhiều vải như vậy. Hơn nữa, sau khi làm lại vải vóc thì cũng không biết vải có bị phai màu hay không nữa.”
"Sản nghiệp cửa hàng Đại Đông của chúng ta ở Ninh Châu có thể khó mà duy trì được. Ta chỉ muốn hỏi ngươi xem ngươi có cách nào giúp ta giải quyết vấn đề này không."
Diệp Thanh Ảnh cũng không khách khí với Giang Siêu. Từ lúc nàng ấy gọi tên Giang Siêu một cách thoải mái cho đến lúc nàng ấy nhất quyết muốn hắn gọi tên thân mật của mình, nàng ấy chưa bao giờ coi hắn là người ngoài.
Giang Siêu hoàn toàn không để ý đến điều này, việc hắn có quan hệ tốt với thiếu chủ của thương thành đệ nhất thiên hạ lại là một chuyện tốt.
Ít nhất, điều này có thể giúp hắn tiết kiệm rất nhiều thời gian. Tốc độ phát triển cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
"Tỷ không để ý chuyện này vô cùng kỳ lạ sao!?" Giang Siêu nhìn Diệp Thanh Ảnh nói.
Chuyện này thật kỳ quái, Nguyên Vương cố tình đặt đơn hàng, sau đó đơn hàng lập tức xảy ra vấn đề. Đó là danh hiệu thương gia buôn bán vải lâu đời, việc vải bị phai màu là điều hiếm khi xảy ra.
Khả năng rất có thể là ai đó đã động tay động chân tới màu vải, điều người này muốn chính là nhân cơ hội này phá hoại cửa hàng Đại Đông.
Người được lợi cuối cùng chính là Nguyên Vương. Bên kia có thể muốn nhân cơ hội thôn tính sản nghiệp của cửa hàng Đại Đông ở Ninh Châu.
Đối với một vương gia muốn tạo phản, nguồn tài chính là sự đảm bảo cho việc thành công của hắn. Nếu có thể, thậm chí còn có khả năng hắn ta còn muốn toàn bộ cửa hàng Đại Đông.
Diệp Thanh Ảnh nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia khác thường, nàng ấy cười khổ nhìn Giang Siêu, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hắn nhìn nàng ấy như vậy, nàng ấy rõ ràng biết Nguyên Vương đang có âm mưu gì, nhưng với thân phận của nàng ấy, làm sao có thể chống lại Nguyên Vương?
Hoặc là ngay từ đầu khi nhận được đơn đặt hàng của Nguyên Vương, nàng ấy ít nhiều cũng đã biết được chuyện này.
“Cho dù biết thì còn có thể làm gì được? Hậu quả của việc không tiếp nhận đơn hàng và đắc tội Nguyên Vương sẽ gây khó khăn cho con đường buôn bán của cửa hàng·Đại Đông chúng ta. Lúc đó ta chỉ nghĩ rằng chỉ cần chúng ta có thể vận chuyển hàng hóa thuận lợi thì sẽ ổn thôi. Nhưng ta không hề nghĩ đến việc hắn ta sẽ động chân động tay với hàng hóa."
"Thật ra chuyện màu thuốc này ta cũng đã điều tra rõ ràng rồi, người làm việc đó đã bị bắt rồi, nhưng hiện tại muốn xử lý thì cũng đã quá muộn."
Biểu cảm của Diệp Thanh Ảnh chua xót khi nói với Giang Siêu.
Giang Siêu nghe thấy thế, hắn nhìn về phía Diệp Thanh Ảnh, có chút kỳ quái hỏi: "Vải phai màu còn ở đó không?"
Diệp Thanh Ảnh nghe được lời này có chút sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu Giang Siêu muốn làm gì, nàng ấy vô thức gật đầu nói: “Vải vẫn luôn ở đây, ta còn không biết nên xử lý thế nào!"
"Vậy thì được rồi, chỉ cần tỷ làm theo lời ta nói, ta cam đoan có thể giao hàng đúng hẹn." Giang Siêu gật đầu, trên mặt mang theo một nụ cười quái dị.
Nghe hắn nói vậy, Diệp Thanh Ảnh ngơ ngác nhìn Giang Siêu, giống như không ngờ rằng Giang Siêu thế mà lại có biện pháp.
"Trước tiên tỷ đi thu thập lúa mì, càng nhiều càng tốt, sau đó cho lúa mì nảy mầm, sau đó..." Giang Siêu dạy cho Diệp Thanh Ảnh cách tạo ra rượu.
Diệp Thanh Ảnh không hiểu Giang Siêu muốn làm gì, nhưng nàng ấy vẫn chăm chú lắng nghe, hắn thấy nàng ấy có chút mơ hồ thì sai nha hoàn bên cạnh mang giấy bút đến cho mình.
Hắn viết lại quy trình làm rượu ra giấy, tầm nửa tháng là đủ rồi. Để vải không bị phai màu thì chỉ cần ngâm vải trong rượu và muối một thời gian.
Giang Siêu đang viết giấy vừa giải thích cho Diệp Thanh Ảnh, Diệp Thanh Ảnh nghe xong, nàng ấy luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Chế tạo đồ vật này xong thì sẽ có tác dụng gì sao?
"Giang Siêu, việc này có liên quan gì tới việc vải bị phai màu?" Biểu cảm của nàng ấy có vẻ khó hiểu nhìn Giang Siêu.
"Đương nhiên là có liên quan rồi. Tỷ chỉ cần làm theo lời ta nói trước. Ta đảm bảo rằng nửa tháng nữa tỷ sẽ có hàng để giao. Tuy nhiên, tỷ nhớ làm nhiều rượu này nhé. Đến lúc đó, rượu còn dư lại để đó mà uống!"
Giang Siêu mỉm cười với Diệp Thanh Ảnh.
Diệp Thanh Ảnh nghe vậy, tuy rằng trên mặt còn đầy vẻ nghi hoặc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Giang Siêu, nàng ấy cũng chỉ có thể gật đầu.
Rượu lên men nửa tháng còn mềm và không thích hợp để uống, nhưng lại đủ để che màu của vải.
Mặc dù Diệp Thanh Ảnh vẫn không biết loại rượu do Giang Siêu pha chế có thể giải quyết vấn đề vải bị phai màu hay không, nhưng trong lòng nàng ấy lại cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được.
Tiếp theo, hai người trò chuyện về một số chuyện trong nhà, rồi lần lượt trở về cửa hàng. Việc đầu tiên nàng ấy phải làm là mua lúa mì.
Mệnh lệnh vừa được ban xuống, Nguyên Vương thế tử Tống Chân đã tìm tới cửa.
"Diệp tiểu thư, liên quan đến vải được đặt hàng, không biết Diệp tiểu thư sẽ giải thích thế nào với phủ Nguyên Vương đây."
Hắn ta nhàn nhạt nhìn Diệp Thanh Ảnh đang ngồi trên ghế chính, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và tà ác. Ánh mắt của hắn ta thậm chí còn hung hãn hơn.
Nữ nhân như Diệp Thanh Ảnh không chỉ xinh đẹp mà còn có năng lực,chỉ cần là nam nhân thì đều sẽ thích nàng ấy
Đặc biệt là những người quen với việc nhìn người đẹp như Tống Chân, khi nhìn thấy nữ nhân kiêu ngạo như Diệp Thanh Ảnh, càng muốn giữ nàng ấy cho riêng mình.
Mục đích hắn ta đến Châu phủ chính là để chuẩn bị chiếm đoạt sản nghiệp của cửa hàng Đại Đông, hoặc để có được nữ nhân xinh đẹp như Diệp Thanh Ảnh.
Dù sao, nếu có thể làm cho Diệp Thanh Ảnh gả cho hắn ta, như vậy mọi thứ ở cửa hàng Đại Đông, hắn ta đều có thể sử dụng. Đến lúc đó có thể vang danh thiên hạ còn làm khó được hắn ta không?
"Ồ... Không biết Nguyên vương thế tử muốn ta giải thích như thế nào?" Diệp Thanh Ảnh nghe vậy, nhìn Tống Chân, khóe miệng hiện lên một tia trêu chọc.
Nếu không gặp Giang Siêu trước thì giờ này khi nàng ấy nhìn Tống Chân ở trước mặt thì có lẽ nàng ấy sẽ cảm thấy kém tự tin hơn một chút.
Nhưng hiện tại, Giang Siêu đã có biện pháp giúp nàng ấy giải quyết vấn đề, nàng ấy liền không có gì phải sợ hãi.
Nàng ấy muốn xem Nguyên Vương thế tử muốn làm gì.
"Diệp tiểu thư thật biết nói đùa, kỳ thật chuyện này cũng không có gì khó khăn, chúng ta không cần thiết phải vì thế mà làm mất lòng nhau. Thật ra ta đã yêu Diệp tiểu thư ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ cần Diệp tiểu thư có thể đồng ý gả cho ta, vậy thì chuyện vải sẽ được giải quyết. Đến lúc đó chuyện này sẽ trở thành chuyện trong gia đình, một câu là có thể giải quyết được."
Tống Chân nói thế, mỉm cười nhìn Diệp Thanh Ảnh, lời nói rất chân thành.
Diệp Thanh Ảnh nghe hắn ta nói thế, trong lòng dâng lên một trận phẫn nộ.
Có vẻ như nàng ấy đã đánh giá thấp tham vọng của nam nhân trước mặt rồi. Hắn ta không chỉ muốn cửa hàng Đại Đông, thậm chí hắn ta còn muốn nàng ấy nữa.