Tuy lời biểu đạt này có hơi không chuẩn, ví Mộ Dung Minh Ý với hoa rơi, nghe có vẻ nữ tính. Nhưng lại rất hợp với tình hình.
Tô Yên Nhiên nghe thấy hai câu thơ này, hai mắt nàng ta sáng lên. Nàng ta không kìm được cất lời khen ngợi: "Thơ hay, không hổ là đệ nhất tài tử Đại Triệu ta, xuất khẩu thành thơ. Giang công gia, khi nào có thời gian cùng tiểu nữ thảo luận văn chương một chút nhé!"
Nói tới đây, Tô Yên Nhiên mỉm cười ngọt ngào, nụ cười đó làm cho người nhìn hơi hoa mắt, đẹp đến nỗi không gì sánh nổi.
Giang Siêu nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng ta, hắn hơi phân tâm, nhưng ngay sau đó đã tỉnh táo lại.
"Tô tiểu thư, lần này tiểu thư tới đây là có việc gì!" Giang Siêu không trả lời câu hỏi của đối phương, mà chuyển đề tài.
"Lần này ta tới đây theo lệnh của gia phụ, khuyên Giang công gia rời khỏi Kinh Thành, gia phụ nói, đại lễ sắc phong vào ba ngày sau, Giang công gia đừng tham gia thì tốt hơn, ông ấy không muốn nhìn thấy Đại Triệu mất đi một đấng anh hùng như Giang công gia."
"Hơn nữa, gia phụ vô cùng tán thành với những gì mà Giang công gia làm, nếu được, ông ấy hy vọng Giang công gia có thể xây một học đường ở Ninh Châu phủ, ông ấy bằng lòng đến học đường dạy học, tất nhiên điều kiện tiên quyết là, Giang công gia không chê. Ngoài ra, gia phụ rất tò mò về kỹ thuật của vật bắn ra tiếng pằng pằng, ông ấy muốn học hỏi thảo luận với Giang công gia một phen, không biết Giang công gia có thời gian không!"
Tô Yên Nhiên mỉm cười nói với Giang Siêu. Nàng ta nhìn Giang Siêu với ánh mắt sáng quắc, nhìn thẳng không e dè, tình ý trong ánh mắt đó hơi khó giấu.
Cho dù đời trước Giang Siêu đã quen với tình huống này, thì hắn vẫn có chút không chịu nổi với cái ánh mắt này.
Nhưng Giang Siêu vẫn đè cảm giác trong lòng xuống, hắn cười nhẹ rồi nói với Tô Yên Nhiên: "Tô tiểu thư, ý tưởng của Tô đại tế tửu rất tuyệt, Giang mỗ chắc chắn sẽ xây một học đường ở Ninh Châu phủ, đợi lão nhân gia tới."
"Chuyện thảo luận về kỹ thuật làm vũ khí, đợi Tô đại tế tửu đến Ninh Châu phủ, chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn. Còn về chuyện tham gia đại lễ sắc phong, thứ cho Giang mỗ không thể nghe theo rồi, nhưng ta vẫn mong Tô tiểu thư chuyển lời cho lệnh phụ, Giang mỗ tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, cảm ơn ý tốt của ông ấy!"
Về Tô Văn, đương nhiên là Giang Siêu cầu còn không được ấy chứ, vị này là nhân vật cấp cha mẹ đỡ đầu của giới giáo dục Đại Triệu, học trò của ông ta có thể nói là trải dài khắp thiên hạ.
Nếu có thể có được sự ủng hộ của ông ta, vậy thì văn nhân trong thiên hạ cơ hồ đều sẽ trở thành nhân tài dưới tay hắn, mặc dù Giang Siêu toàn năng. Nhưng hắn lại chỉ có một người.
Rất nhiều việc cần đến nhân tài. Nhất là nhân tài đọc sách. Người đọc sách có ưu thế tuyệt vời so với người không đọc sách. Nếu có thể đưa ông lão này đi, thì ít nhất một nửa người tài trong thiên hạ có thể vào tay hắn.
Giang Siêu không ngờ đối phương lại đánh giá mình như vậy, lại còn cử người tới báo tin cho mình nữa. Tính ra, ông ta là đại tế tửu, đương nhiên là người nhìn xa trông rộng rồi.
Điều chủ yếu nhất là, có lẽ đối phương đã thất vọng về Tống Triết từ lâu rồi, chẳng qua ông ta vẫn chưa tìm được người có thể cho ông ta nhìn thấy hy vọng. Cho dù là những phản tặc kia, cũng không có một người nào lọt vào mắt ông ta.
Có khi ông ta đã biết hết mọi việc của Giang Siêu từ lâu rồi, thậm chí tính toán của Giang Siêu ông ta cũng biết, lần này tới báo tin cho Giang Siêu, ngoại trừ việc không muốn Giang Siêu xảy ra chuyện ra.
Còn có ý tưởng đến đây gia nhập vào phe Giang Siêu. Ông ta truyền đạt một loại tin tức đến Giang Siêu, đó là ông ta bằng lòng tiếp nhận cái mới, bằng lòng trợ giúp Giang Siêu.
Ông ta đề nghị xây học đường mới, trong này nhận chức dạy học chính là một loại thái độ chứng minh của bản thân.
Đương nhiên là Giang Siêu cầu còn không được ấy chứ, nhân tài như thế này, đi đâu tìm cơ chứ, càng không nói đến chuyện ông ta còn là Đại tế tửu, học trò trải dài khắp thiên hạ!
Nhưng mà, Tô Yên Nhiên ở đối diện nghe vậy, nàng ta lập tức sốt ruột, nàng ta không phải đứa ngốc, tất nhiên đã nhận ra đại lễ sắc phong ở Khâm Thiên Giám là để lấy mạng Giang Siêu.
Nếu Giang Siêu tham gia, thì chắc chắn chỉ có một con đường chết, nàng ta không muốn nhìn Giang Siêu chết, khó khăn lắm mới tìm được một người khiến nàng ta ái mộ, chết như thế chẳng phải là đáng tiếc sao!
"Giang Siêu, huynh không được đi, đó là một cái bẫy, bọn họ muốn lấy mạng huynh!" Dưới cơn sốt ruột, nàng ta bỏ luôn danh xưng Công gia của Giang Siêu, gọi thẳng tên hắn.
Xưng hô như thế có hơi bất lịch sự, nhưng Giang Siêu có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành trong đó.
Giang Siêu mỉm cười rồi lắc đầu nói với nàng ta: "Có một số việc, bắt buộc phải đi làm, có việc nên làm, có việc không nên làm! Nếu, ta không xuất hiện ở lễ sắc phong, thì e là người trong thiên hạ sẽ bảo Giang Siêu ta vô tín vô nghĩa. Vô quân vô phụ. Thậm chí còn sẽ nói ta nhát gan như chuột!"