Bên kia, Giang Siêu bị dẫn tới một căn lều trống, binh lính trói hắn vào một giá gỗ.
Hai tên binh lính nhìn lại một cái rồi quay người đi.
Thấy bọn họ đi rồi, Giang Siêu lại đẩy mạnh ám kình đánh sâu vào huyệt đạo.
Trải qua một khoảng thời gian đánh sâu vào huyệt đạo, huyện đạo của hắn đã bị gỡ hơn phân nữa.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến hai giọng nói.
“Hắn ở trong hả?” Một giọng nói hỏi.
“Ừ, ta hỏi hộ vệ của thánh mẫu, bọn họ nói nhốt hắn ở bên trong.” Một giọng nói trả lời.
“Ở đây là tốt rồi, nhìn sao cũng thấy thằng nhãi kia là họa lớn, giết cho xong việc. Ngươi đi chỗ lều của thánh mẫu trông chừng, đừng để thánh mẫu lại đây. Ta đi giải quyết thằng nhãi kia.” Giọng nói đầu nói.
“Ừ, ta đi ngay đây, ngươi làm sạch sẽ một chút, nhớ mang đầu của hắn đi, chúng ta có thể lãnh thưởng với quốc công.”
“Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ dẫn theo đầu của hắn. Nếu có thể, ta muốn Tô Nguyệt Nhi tận mắt nhìn thấy người tình nàng ta chết ngay trước mắt nàng ta.”
“Đừng cành mẹ đẻ cành con, làm sạch sẽ một chút, ta đi đây.”
Cuộc đối thoại dừng lại, dường như có một người đi rồi, người còn lại thì đi vào lều.
Người đi vào đúng là tên thanh niên cùng Lạc Ngưng Sương đi bắt Giang Siêu. Hắn ta nhìn về phía Giang Siêu với vẻ khinh thường và trêu ghẹo, trong mắt là vẻ ghen tị dày đặc và sát ý âm độc.
“Nhãi ranh, bất ngờ chưa? Một thằng đoạt được trái tim thánh nữ Tô Nguyệt Nhi nhà ta lại rơi xuống kết cục này! Hôm nay ngươi rơi vào tay ta, chỉ có thể trách ngươi xui xẻo!”
Hắn ta đi vào, lạnh lùng nói với Giang Siêu. Nói đến lời cuối cùng, trên tay hắn có thêm một cây dao nhỏ.
“Nhớ kỹ, ta tên là Hoàng Thân Lang, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi chết một cách dứt khoát dễ chịu, ta sẽ rút đầu lưỡi ngươi, đánh gãy tay chân ngươi, rồi thả khô máu ngươi, cuối cùng cắt đầu ngươi.”
Hoàng Thân Lang đi đến trước mặt Giang Siêu, nói với vẻ tràn đầy chế giễu.
Hắn ta vung dao lên, định cắt vào người Giang Siêu.
Đúng lúc này, một giọng nói giận dữ vang lên trước cửa lều.
“Hoàng Thân Lang, ngươi định làm gì? Giang tiên sinh là khách quý của sư phụ, ngươi dám làm vậy với hắn hả?”
Nghe tiếng nhìn lại, Giang Siêu và Hoàng Thân Lang thấy Tô Nguyệt Nhi xuất hiện trước cửa lều, mặt mày lạnh lẽo, ánh mắt giận dữ nhìn Hoàng Thân Lang.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Nguyệt Nhi, trong mắt Hoàng Thân Lang hiện lên vẻ bất ngờ, rồi nhanh chóng chuyển thành vẻ âm độc.
Hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Tô Nguyệt Nhi, đặt cây dao trên cổ Giang Siêu, nói: “Tô Nguyệt Nhi, ta biết cô thích thằng nhãi này. Có điều, hiện giờ hắn đang ở trên tay ta. Nếu cô không muốn hắn chết thì mau ngoan ngoãn quỳ xuống. Nếu không ta sẽ cắt cổ hắn ngay!”
Nói đến đây, Hoàng Thân Lang kề dao sát vào cổ Giang Siêu, khiến cổ Giang Siêu sắp chảy máu ra.
Thấy cảnh này, trên mặt Tô Nguyệt Nhi lập tức hiện lên vẻ sốt ruột và lo lắng. Nàng vội vàng nói: “Đừng… Hoàng Thân Lang, ta nghe lời ngươi… người đừng làm Giang công tử bị thương!”
Nàng căng thẳng nhìn cây dao trên tay Hoàng Thân Lang. Nàng dè dặt nhích lại gần, vẻ lo lắng trong mắt dường như là sợ Hoàng Thân Lang cắt cổ Giang Siêu vậy.
Giang Siêu thấy Tô Nguyệt Nhi đang rất căng thẳng thì cảm thấy lòng mình là lạ. Ngay sau đó, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, đẩy nhanh ám kình đánh mạnh vào huyệt đạo.
Lại nói, nếu không phải vừa rồi Tô Nguyệt Nhi lại đây thì chắc là hắn đã chết trong tay Hoàng Thân Lang rồi.
Lúc này, Tô Nguyệt Nhi đã đi tới gần hai người.
Hoàng Thân Lang kề dao lên cổ Giang Siêu, chế giễu mà nhìn Tô Nguyệt Nhi, trong mắt lộ ra vẻ dâm đãng.
“Quỳ xuống! Bò lại đây!” Hoàng Thân Lang nói với Tô Nguyệt Nhi.
Nghe vậy, Tô Nguyệt Nhi hơi giật mình, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Hoàng Thân Lang thấy vậy thì ấn cây dao xuống cổ Giang Siêu. Tô Nguyệt Nhi thấy cổ Giang Siêu chảy máu thì sợ tới mức vội vàng quỳ xuống.
“Ta quỳ! Ngươi đừng làm Giang công tử bị thương… cầu xin ngươi…” Nàng nước mắt rưng rưng nhìn Giang Siêu, trong mắt tràn đầy lo lắng và tự trách.