Chủ yếu chính là Giang Siêu và quân Con Cháu của hắn tạm thời uy thế không ai bằng, gần như cả Đại Triệu nhắc đến Giang Siêu đều phải kiêng kị đôi chút. Ý hận trong lòng ông ta càng dữ dội.
Ông ta nhìn về phía tâm phúc ở bên cạnh, trong mắt đầy sự lạnh lùng nói: "Chiếu lệnh phía bên hoàng đế đã phát chưa?"
Tâm phúc nghe thấy nhanh chóng nói: "Chiếu lệnh lại phát thêm lần nữa, chẳng qua Giang Siêu đó dường như là quyết tâm không đến kinh đô rồi. Cho dù chúng ta đã tạo khá nhiều ngôn luận nói Giang Siêu muốn tạo phản nhưng Giang Siêu chính là không quan tâm, vậy nên làm như thế nào!"
"Hừ... Nếu như Giang Siêu vẫn cứ không tuân theo chiếu lệnh thì cứ xem như chắc chắn tội danh tạo phản, cho dù quân Con Cháu của hắn có lợi hại hơn nữa, nếu như hoàng đế chiêu binh của thiên hạ đối phó hắn thì đoán chừng phản quân các đường có thể để vui vẻ tham gia."
"Trái lại bổn công hy vọng hắn không tuân theo chiếu lệnh!" Khóe miệng của Trịnh An có chút lạnh lùng.
"Nếu như, hắn tuân theo chiếu lệnh đến kinh thành thì hắn sẽ có đi không trở về, bổn công nhất định sẽ không để cho hắn sống rời khỏi kinh đô. Hoàng đến muốn mượn tay của bổn công để loại bỏ Giang Siêu vậy thì bổn công thành toàn ông ta."
"E là ông ta không biết nếu như có Giang Siêu ở đây thì ông ta còn có thể ở trên vị trí hoàng đế ngồi thêm mấy ngày, Giang Siêu chết thì vị trí hoàng đế của ông ta cũng đến lúc rồi. Ha ha ha..."
Trịnh An lầm bầm nhỏ tiếng, nói đến cuối cùng ông ta phát ra một trận cười điên cuồng.
Tuy nhiên Giang Siêu dường như không muốn tuân theo chiếu lệnh nhưng bất kể Giang Siêu có tuân theo chiếu lệnh hay không thì e là Giang Siêu cũng sẽ lâm vào cảnh muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
Nếu như, Giang Siêu có thể kéo dài đến khi tin đồn tạo phản của hắn từ từ chắc chắn, hoàng đế chỉ cần hạ một thánh chỉ thì thiên hạ sẽ đến thảo phạt Giang Siêu.
Phải biết rằng sự xuất hiện của Giang Siêu không chỉ uy hiếp đến hoàng đế còn uy hiếp đến rất nhiều người.
Mọi người đều muốn thấy cảnh Giang Siêu chết, bất kể là tộc Khiết Đan, hay là đội quân của Đại Triệu, đến cả lũ phản tặc cũng vậy. Nhưng tất cả mới dừng lại ở ý nghĩ mà thôi.
Bọn họ đều rõ, Giang Siêu sẽ là trở ngại lớn nhất trên con đường thống trị của mình. Nếu có cách nào mà bọn họ có thể đồng tâm hiệp lực tiêu diệt Giang Siêu thật danh chính ngôn thuận thì có lẽ sẽ không một ai bỏ qua cơ hội này.
Ngay lúc Trịnh An đang đắc ý thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một người bước nhanh vào, hắn chạy đến bên Trịnh An, ghé vào tai thì thầm vài câu với Trịnh An.
Trịnh An nghe xong liền cau mày, trong mắt sôi trào cơn giận, hắn ném chén trà trong tay, giọng nói gầm gừ giận dữ.
"Giang Siêu! Ngươi tính hay lắm......
Đám thuộc hạ hầu bên cạnh nghe thấy hắn nói vậy đều chau mày, trong mắt bọn họ hiện lên vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao đột nhiên Trịnh An lại tỏ ra mất bình tĩnh đến thế.
"Công gia, không biết đã có chuyện gì vậy!" Một tên thuộc hạ thận trọng lên tiếng.
“Giang Siêu phái người đáp lại chiếu lệnh của hoàng đế, nói là thê tử của hắn sắp lâm bồn, hắn lo cho sự an toàn của vợ nên tạm thời không thể vào kinh. Đợi khi mẹ tròn con vuông, hắn sẽ đích thân vào kinh nhận sắc phong.”
Trịnh An nghiến răng nghiến lợi trả lời đám thân tín.
Tên Giang Siêu này, mặc dù hành động như vậy có chút ngang ngược, không coi hoàng đế ra gì. Nhưng lý do này đúng là không ai có thể bắt bẻ được.
Chuyện nhận sắc phong đúng là rất quan trọng, nhưng ý định của Giang Siêu là để cho cả thiên hạ cảm thấy hắn không đặt nặng chuyện này trong lòng, ngược lại càng quan tâm đến thê tử và con ruột mình hơn.
Dù cho hành vi của hắn đích thực là vô cùng bất kính với bề trên, nhưng đối với bá tánh thì đó lại là biểu hiện của người có tình. Người ta quan tâm, yêu chiều người vợ sắp đến lúc lâm bồn, ngươi có thể làm gì được đây!
Chẳng lẽ một hai phải ép hắn vào kinh bằng được chắc! Nếu có thể ép hắn thật thì chỉ cần đặt chân đến Kinh Đô là hắn vong mạng rồi.
Chỉ e làm như vậy sẽ gây ra những tin đồn không hay, nói bọn họ không quan tâm đến chuyện nhà đang bề bộn của Giang Siêu, một lòng muốn hại hắn. Đến nước đó thì mọi tính toán đều thành công cốc, cái tiếng xấu cũng không rửa sạch được.
Giang Siêu làm thế tương đương với việc dùng chuyện thê tử của hắn sắp sinh để làm cái cớ đường hoàng, trực tiếp chặn đứng những tin đồn có ý đồ làm mất uy tín của hắn.
Trịnh An ngày nghĩ đêm mơ đến việc dụ Giang Siêu vào kinh rồi sẽ giết hắn ra sao, nhưng đến nước này chỉ e không còn cơ hội đó nữa.
Trịnh An nhìn thẳng về phía trước, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói: "Giang Siêu, bản công muốn xem xem thê tử của ngươi có thể kéo dài việc sinh con đến bao giờ, lúc thê tử của ngươi hạ sinh xong cũng là lúc ngươi phải vào kinh thôi!"