Bởi vì như vậy thì Giang Siêu mới có thể làm việc một cách trắng trợn công khai và không sợ hãi gì cả.
Đương nhiên, tiền đề là đám người kia phải gây lớn chuyện, tốt nhất là lớn đến hết mức có thể. Nếu có thể gây ra mâu thuẫn giữa triều đình và dân chúng thì càng tốt.
Lúc gió nổi mây phun ở khắp nơi, Giang Siêu đã đi tới kinh thành. Trước cửa thành, hắn lấy ra con dấu tước vị và thánh chỉ của hoàng đế.
Có điều, đám lính gác cổng thành lại chặn đường Giang Siêu. Tên úy quan cầm đầu mang vẻ mặt ngạo nghễ khinh thường, nhìn Giang Siêu với ánh mắt chế giễu, nói bằng giọng điệu hài hước: “Giang hầu gia, ngại quá… hạ quan chỉ kiểm tra theo lệ thôi, ngươi thông cảm chút đi.”
Tên úy quan vừa nói vừa ra lệnh cho cấp dưới đi kiểm tra mấy xe đồ của Giang Siêu. Trong xe là các bộ phận lắp của máy bay trực thăng và khinh khí cầu.
Tuy rằng Giang Siêu không sợ đám lính kiểm tra, bởi vì đám lính không biết mấy thứ này là gì, nhưng lỡ như đám lính phá hư thì sẽ rất phiền phức khi phải sửa lại.
Hơn nữa, Giang Siêu hoàn toàn không muốn cho đối phương biết mình mang mấy thứ này vào kinh. Vậy nên không thể để cho đối phương kiểm tra.
Lại nói, quy định kiểm tra trước khi vào thành chỉ dành cho bình dân bá tánh, còn đối với quan viên dù là quan viên cửu phẩm nhỏ nhất thì cũng không cần kiểm tra.
Càng thêm không thể kiểm tra đối với người có tước vị như Giang Siêu. Đây là quy định có trong luật pháp, cũng là đặc quyền của người có tước vị.
Huống chi, hiện nay cả thiên hạ đều biết Giang Siêu đã được phong là An Ninh công, là vị công gia trẻ tuổi nhất Đại Triệu.
Vậy mà tên úy quan trước mắt không chỉ mở miệng ngậm miệng đều gọi Giang Siêu là hầu gia, không hề có ý thừa nhận tước vị của Giang Siêu, mà còn muốn kiểm tra hành lý của Giang Siêu, rõ ràng là nhục nhã một cách công khai.
Giang Siêu không biết ai cho hắn ta lá gan để làm vậy. Giang Siêu lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Bổn công muốn xem kẻ nào dám kiểm tra hành lý của bổn công! Ai dám động, giết!”
Giang Siêu vừa dứt lời, ba mươi chiến sĩ đến từ tộc Dạ Lang đứng sau hắn lập tức quát lớn một tiếng.
Uy thế phát ra từ trên người bọn họ khiến vài tên lính canh giữ cổng thành đang định kiểm tra hành lý sợ tới mức lùi ra sau, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Bọn chúng dường như không thể ngờ được là hộ vệ của Giang Siêu lại có uy thế như vậy, càng thêm không thể ngờ được là Giang Siêu dám chống đối đám lính canh cổng thành là bọn chúng.
Phải biết rằng bọn chúng xem như có thể hoành hành ngang ngược ở toàn bộ kinh thành. Cho dù là người có tước vị cũng phải nhún nhường vài phần khi thấy bọn chúng.
Bình thường bọn chúng sẽ không khiêu khích những người có thân phận địa vị, bọn chúng chỉ nhục nhã những người đã thất thế mà thôi.
Huống chi lần này cấp trên ngầm đồng ý cho bọn chúng nhục nhã Giang Siêu, thậm chí sau lưng cấp trên còn có người nữa.
Mục đích của bọn chúng không chỉ là khó xử Giang Siêu, mà còn phải nhân cơ hội bắt Giang Siêu.
“Giang hầu gia, ngươi oai phong thật đấy, bệ hạ còn chưa chính thức sách phong nữa mà ngươi đã tự xưng là bổn công rồi, có phải là sốt ruột quá rồi không.” Tên úy quan kia thấy vậy thì hơi sợ hãi, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hắn ta khinh thường nhìn Giang Siêu, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu.
Có điều, hắn ta vừa mới nói xong thì Giang Siêu đã đi lên trước mặt hắn ta, tát mạnh lên mặt hắn ta một cái.
Tên úy quan lập tức bị tát ngã nhào xuống đất. Giang Siêu đi lên, đạp một chân lên đầu hắn ta, lạnh lùng nói: “Một tên úy quan nho nhỏ lại có lá gan không hề nhỏ! Ngươi dám nghi ngờ bổn công hả? Cho dù hoàng thượng còn chưa sách phong nhưng mà đã có thánh chỉ làm chứng thì bổn công chính là An Ninh công. Ngươi thế mà lại dám nghi ngờ thánh chỉ của hoàng thượng, tội này đáng chết, đáng chết!”
Giọng điệu Giang Siêu lạnh lẽo đến cực điểm, lại còn lộ ra sát ý. Nói xong, hắn rút đao của hộ vệ ở phía sau, chém ngay về phía cổ của tên úy quan kia.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của đám lính canh cổng thành, tên úy quan kiêu ngạo kia lập tức bị Giang Siêu dùng một đao chém bay đầu.
Xung quanh trở nên im ắng, bá tánh thấy cảnh này đều lộ vẻ chấn động và sợ hãi.
Mọi người dường như không ngờ Giang Siêu lại quyết đoán như thế, cứ vung tay là chém một tên úy quan, tên kia chính là úy quan cấm quân canh gác cổng thành đấy.
Bình thường bọn chúng ỷ vào quyền thế của mình, ức hiếp biết bao nhiêu bá tánh ra vào cổng thành.
Hiện giờ mọi người thấy cảnh này, không hề cảm thấy thương hại, mà chỉ cảm thấy sung sướng đầy mình.