Trên mặt mọi người đều hiện lên ý cười.
Giang Siêu mỉm cười nhìn mọi người. Sau đó, hắn bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Đông Ly Sơn và Nam Minh Phong đi theo mình. Số chiến sĩ tộc Dạ Lang còn lại đi theo Lâm Bân và Đông Ly Ưng đi đèo Hàn Cốc mai phục.
Lúc này, Bắc Quỳnh Phương dẫn theo vài tên chiến sĩ tộc Dạ Lang và năm trăm người trong đội bảo vệ thôn tới đây.
Nhìn đội ngũ xếp hàng ngay ngắn, ý chí chiến đấu sục sôi, cả người lộ ra cảm giác thiết huyết, không hiểu sao trong lòng Giang Siêu cũng dâng lên nhiệt huyết.
Hắn đi tới trước đội ngũ, nói với đám người trong đội bảo vệ thôn: “Nghiêm!”
Tất cả đội viên đội bảo vệ thôn đều theo bản năng mà đứng nghiêm. Bọn họ đều quen biết Giang Siêu. Bởi vì đa số người ở đây đều là đám cướp do Giang Siêu thu phục. Có điều, hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn thay da đổi thịt.
“Nghỉ!”
Theo hiệu lệnh của Giang Siêu, đội ngũ đáp lại bằng động tác chính xác.
Giang Siêu vừa lòng gật đầu, nhìn năm trăm đội viên trước mắt, vẻ mặt trang trọng nói: “Mọi người huấn luyện đã lâu rồi mà còn chưa có danh hiệu. Hôm nay ta sẽ cho mọi người một danh hiệu, gọi là quân Con Cháu. Về chuyện hôm nay, chắc là mọi người đều biết ta gọi mọi người đến đây để làm gì.”
Nói đến đây, Giang Siêu nhìn lướt qua đám đội viên đang đứng yên. Hắn có thể thấy vẻ khó hiểu trong mắt đám đội viên.
Tuy rằng mọi người khó hiểu với danh hiệu quân Con Cháu, nhưng mà mọi người vẫn cảm thấy vui mừng khi có danh hiệu.
Đây là một loại thừa nhận, cũng là một loại lòng trung thành.
Cho dù là đám cướp thì bọn họ cũng sẽ giương cao lá cờ của mình.
Giang Siêu huấn luyện mọi người, tuy đã thành quân, nhưng lại chưa từng đặt danh hiệu cho đội ngũ.
Thật ra thì danh hiệu chính là phiên hiệu quân đội đời sau. Đội ngũ có phiên hiệu sẽ có lòng trung thành nhiều hơn, giống như là lưu dân có nhà, linh hồn tìm được chốn về.
“Dạo này nạn trộm cướp hoành hành khắp nơi, nạn dân Hoài Bắc định tới đây tìm một đường sống, nhưng cuối cùng đều bị đám cướp bắt đi, còn cha mẹ con cái bọn họ thì lại bị vứt bỏ. Ta biết mọi người đang khó hiểu vì sao ta lại đặt danh hiệu quân Con Cháu cho mọi người.”
“Bởi vì các ngươi là con cháu của người dân, mà cha mẹ người thân các ngươi đều là người dân. Cho nên đặt danh hiệu quân Con Cháu cho các ngươi là chính xác nhất. Lúc trước ta xây dựng đội ngũ chỉ vì muốn tìm một đường sống cho người dân chúng ta.”
“Ngay từ đầu, ta chỉ muốn bảo vệ sự bình an của người dân khu vực chúng ta ở. Nhưng hiện giờ, ta muốn bảo vệ sự bình an của người dân trong cả thiên hạ.”
“Mọi người đã từng làm cướp, chắc là biết đám cướp đối xử với người dân như thế nào, bọn họ còn tệ hơn cả quan phủ ăn người.”
“Hiện giờ, ta dẫn theo đám cha mẹ con cái của những người bị đám cướp bắt đi kia trở về huyện An Ninh. Ta muốn cho bọn họ một con đường sống. Nhưng đám cướp kia lại không muốn cho ta và người dân một con đường sống.”
“Nếu vậy thì mọi người cảm thấy chúng ta nên làm gì?”
Giang Siêu cổ vũ mọi người trước trận chiến. Hắn không cần đội viên hiểu quá nhiều thứ. Hắn chỉ cần khơi dậy lửa giận trong lòng bọn họ là được.
Hắn muốn cho đám đội viên đội bảo vệ thôn từ từ thích ứng với thân phận mới của mình. Và quân Con Cháu chính là thân phận mới mà Giang Siêu mang đến cho bọn họ.
Bọn họ làm con cháu của người dân, phải thay đổi cái thế đạo này, phải làm cho người dân bình thường được sống trong thời đại hòa bình thịnh thế.
Mà thời đại hòa bình thịnh thế này sẽ giống như thế giới kiếp trước của Giang Siêu, mỗi người đều bình đẳng, không có phân biệt đối xử.
“Giết! Giết bọn họ!” Không biết là vị đội viên nào hét lên với giọng điệu giận dữ.
Năm trăm đội viên lập tức giận dữ hô lên khẩu hiệu. Biểu hiện này làm Giang Siêu rất vừa lòng.
Chỉ cần làm cho mọi người biết chiến đấu vì cái gì, thì bọn họ sẽ dùng hết sức lực, không còn mê mang trong trận chiến sắp tới.
Nhìn vẻ mặt của đội viên đội bảo vệ thôn xung quanh, đám người Lâm Bân không hiểu sao lại nổi lên nhiệt huyết.
Đây mới là một đội quân hiếu chiến!
Với loại khí thế này, cho dù là sắp đi đánh quân địch vạn người, thì bọn họ cũng có nắm chắc thắng được.
Giang Siêu phân công nhiệm vụ, Đông Ly Sơn và Nam Minh Phong dẫn hai trăm quân Con Cháu đi theo Giang Siêu đến điểm đóng quân.
Đám quân Con Cháu còn lại thì đi theo Lâm Bân chạy về phía đèo Hàn Cốc. Bọn họ đi mai phục, mai phục càng sớm càng tốt.
Bên phía Giang Siêu, hắn có thời gian là ba ngày, trong vòng ba ngày phải dồn hết bảy thế lực cướp xung quanh đến đèo Hàn Cốc để mai phục hắn.
Tuy rằng có quân châu phủ đi theo, nhưng mà Giang Siêu và Đông Ly Ưng đều cảm thấy quân châu phủ không dọa được đám cướp kia, huống chi còn có gần vạn lưu dân đi theo.
Đám lưu dân là nhược điểm lớn nhất của Giang Siêu. Đám lưu dân thậm chí có thể gây ra hỗn loạn khiến quân châu phủ trở tay không kịp.
Lúc Giang Siêu dẫn hai trăm quân Con Cháu về tới gần chỗ đóng quân, phía trước đột nhiên cháy bùng lên, tiếng chém giết vang vọng khắp bầu trời đêm.
Thấy cảnh này, Giang Siêu thay đổi ánh mắt.
Xem ra là hắn coi thường đám cướp rồi. Hắn vốn cho rằng đám cướp không dám đánh lén đám người bọn họ ở một nơi gần châu phủ.
Bây giờ mới thấy là hắn đoán sai rồi. Đám cướp không chỉ có lớn gan, mà còn rất biết chọn thời cơ, ra tay vào ban đêm. Lại còn ra tay vào lúc mà mọi người cảm thấy bọn họ không thể nào ra tay. Xem ra đám cướp kia không đơn giản một chút nào.
Giang Siêu nhìn lướt qua tình hình chiến đấu. Tuy rằng hắn rất muốn đi giúp đỡ, nhưng khi không biết rõ tình huống, mà cứ mù quáng lao lên, thì chẳng thay đổi được gì cả.
Đám lưu dân tuy rằng gào khóc ầm ĩ, nhưng vẫn còn biết tụ tập lại với nhau.
Đứng trước đám lưu dân là gần một nghìn quân châu phủ. Bọn họ tạo thành đội hình lá chắn che chở đám lưu dân.
Đứng phía trước nữa là một đám quân châu phủ đang đánh nhau với đám cướp. Bọn họ tạo thành một vòng tròn bảo vệ xe ngựa ở giữa.
Xung quanh bọn họ là khoảng hai nghìn tên cướp. Bọn cướp cầm cung tên, bắn liên tục về phía quân châu phủ, thỉnh thoảng có quân châu phủ ngã xuống.
Quân châu phủ bắn tên đánh trả, bên phía đám cướp cũng có nhiều tên cướp ngã xuống.
Trong đám cướp thỉnh thoảng có người ném ra một thứ có dạng ống. Khi thứ kia ném vào trong đám quân châu phủ, lập tức sẽ xảy ra nổ mạnh.
Quân châu phủ bị nổ chết chết thương thương. Thứ dạng ống kia có uy lực rất lớn. Bởi vì có nó cho nên quân châu phủ rơi vào hoàn cảnh xấu.
Lúc này, Giang Siêu phát hiện, quân châu phủ đột nhiên thay đổi đội hình, có người chuyên theo dõi người ném thứ dạng tròn kia.
Nếu không kịp ném trả lại thì sẽ giơ tấm chắn lên chắn lại.
Quân châu phủ vốn đang hỗn loạn nhanh chóng trở nên ổn định, rồi thỉnh thoảng thay đổi đội hình.
Cung binh phía sau, thuẫn binh phía trước.