Đâu đó trên bầu trời, Thanh Hoa Lôi Điểu lần nữa sải cánh thể hiện tốc độ vượt trội của mình.
Phạch! Vù!
“Dục Hỏa Trùng Sinh Hoàn gì đó… thật sự là Bảo Đan sao?” - Yêu Minh bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ im lặng.
“Hử!? Ngươi tự thấy rồi còn gì.” - Tiêu Thiên nhướng mày đáp, giọng không hề che giấu ngạc nhiên.
“Bởi vì ta thấy, cho nên ta mới cảm thấy khó tin.” - Yêu Minh có chút than thở nói: “Ngươi đã nhắm vào dị hỏa, tin chắc cũng có hiểu rõ chúng tuy rằng mạnh mẽ và phần nào đó có thể nói là quỷ dị, nhưng gặp phải Đấu Tôn hậu kỳ trở lên đã bắt đầu yếu dần, tới trong mắt Đấu Thánh chân chính thì chỉ còn là một loại năng lượng nóng hơn bình thường không hơn không kém, trừ một hai loại có khả năng tác động vào không gian. Ngắn gọn lại là tác dụng của dị hỏa sẽ yếu dần đi theo trưởng thành của người sở hữu.
Trong khi đó Tân Dược của các ngươi khởi điểm cấp tám, có khả năng trưởng thành lên tấp mười. Không biết cụ thể là bao lâu, nhưng điều đó đại diện cho tiến lên, cho tương lai.
Ngươi đem tương lai bán cho kẻ khác đổi quá khứ, thậm chí còn kèm theo đủ loại lợi ích miễn phí khác. Rốt cuộc thì… làm như vậy là có tác dụng gì?”
“Ồ, không hổ là một Thánh Nhân! Đem tương lai đi đổi quá khứ. Cách giải thích này của ngươi mới lạ thật đấy.” - Lời này không giả, ngược lại là phát ra từ tâm Tiêu Thiên: “Mà, để trả lời cho câu hỏi của ngươi thì… ngươi biết Đấu Đế cuối cùng là ai không?”
“Đấu Đế!?” - Tiêu Thiên bỗng nhiên nói tới hai chữ này khiến Yêu Minh không khỏi ngạc nhiên, chỉ là rất nhanh giống như bản năng, hắn hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt không hề che giấu vẻ hướng về: “Theo điển tích ghi chép, vị Đế giả cuối cùng của đại lục đã là chuyện của ngàn năm trước. Nếu ta nhớ không lầm thì hắn gọi… Đà Xá Cổ Đế, nhỉ?”
“Đúng, mà cũng không đúng.”
“!?”
“Đế giả cuối cùng của Đấu Khí Đại Lục đúng là Đà Xá Cổ Đế, nhưng đó là cách hậu nhân gọi hắn. Còn những kẻ cùng thời và bản thân hắn gọi mình lại là bằng một cái tên hoàn toàn khác.”
“Tên gì?”
Nhìn Yêu Minh giống như đứa trẻ hiếu học một mặt tò mò nhìn chằm chằm mình chờ đáp án, trong lòng Tiêu Thiên nhịn không được nổi lên một trò đùa dai, lúc này trầm mặt, thấp giọng, ánh mắt đảo quanh như thể cảnh giác xung quanh, sau đó mới chậm rãi hé miệng phun ra hai chữ: “Viêm Đế!”
“V-Viêm Đế… sao?”
“Từ xưa đến nay mọi người đều biết Dị Hỏa Bảng có tổng cộng 23 loại dị hỏa, nhưng trên thực tế, ở thời viễn cổ chỉ tồn tại một loại hỏa diễm duy nhất, đó là Đế Viêm, cũng chính là bản mệnh hỏa diễm của Viêm Đế.
Đáng tiếc, thành Đế rồi hắn cũng không thoát khỏi vận mệnh. Sau khi Viêm Đế ngã xuống, Đế Viêm của hắn mất đi khống chế mới phân tán ra các nơi, hình thành đủ các loại dị hỏa hợp thành Dị Hỏa Bảng như ngày nay.”
“Chuyện này…” - Giống như tấm chiếu mới bị người ta lần đầu trải ra, Yêu Minh vậy mà lắp bắp kinh hãi, thần tình kinh ngạc, vẻ mặt kinh khủng khiếp hỏi: “Nếu… nếu đó là sự thật… chẳng lẽ ngươi định…”
“Thu thập dị hỏa, tự mình xưng Đế. Đây là con đường Chính đạo ta đang đi!”
“Quả nhiên!” - Nghe được đáp án chắc nịch cùng tận mắt nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của Tiêu Thiên, Yêu Minh không hề nghi ngờ quyết tâm của hắn. Chỉ có điều, lúc này nghi ngờ mới lại xuất hiện: “Ngươi đem chuyện này nói với ta, chẳng lẽ không sợ ta…”
“Ngươi sẽ đem ta giết chết, sau đó thay ta đi tiếp con đường này à? Hay là trở về ngươi sẽ đem bí mật ta vừa kể công bố ra cho toàn đại lục biết?” - Cười như không cười, Tiêu Thiên chậm rãi nói: “Ngoài ta ra, đại lục này không ai biết cách dung hòa dị hỏa lại với nhau. Ngươi là Thánh Nhân, dám hỏi ngươi có gan thử nuôi nhốt hai loại dị hỏa trong người mình không? Cho là ngươi có, đến khi con số đó tăng lên thành ba, năm, bảy, mười đi, lúc đó còn dám hay không?
Về phần đem bí mật công bố ra cho toàn đại lục biết, hahaha. Hành động này đối với ngươi chẳng có lợi lộc gì, ngược lại còn tự tay ném qua cửa sổ cơ hội làm bạn cùng kẻ duy nhất trên đời có cơ hội xưng Đế là ta đây. Ngươi là người khôn ngoan, lựa chọn như thế nào tin chắc ngươi rõ hơn ta a, Yêu Minh tộc trưởng?”
Câu hỏi này vừa ra, bầu không khí xung quanh hai người liền trở nên vô cùng ngột ngạt, đến nỗi Thanh Hoa Lôi Điểu cũng không tránh vỗ cánh gây ra tiếng ồn, một lòng đề khí dùng đẳng cấp của mình miễn cưỡng bay trên bầu trời.
Không biết bao lâu sau.
“Yêu Minh ta chưa bao giờ nhận mình là người tốt, nhưng loại chuyện phản bạn ta nhất định sẽ không bao giờ làm. Ngươi đã cứu ta một mạng, lại còn hứa sẽ giúp ta đoạt lại những gì thuộc về mình, chuyện này Yêu Minh chưa bao giờ quên. Nhưng…”
“Nhưng!?” - Khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, Tiêu Thiên biết trọng điểm của cuộc đối thoại sẽ nằm ở một chữ “nhưng” này.
“Ta nhớ ngươi từng nói Chính - Tà suy cho cùng cũng chỉ là một cách nói. Hôm nay ngươi lại khẳng định rằng thu thập dị hỏa để xưng Đế là con đường Chính đạo ngươi đang đi. Vậy con đường Tà đạo kia là gì?”
“Hể!?” - Không hề ngạc nhiên đối phương sẽ muốn biết chuyện này, nhưng Tiêu Thiên vẫn chưa vội đáp lời, thay vào đó hắn hỏi ngược lại: “Ngươi thật muốn biết sao?”
“Ta biết hay không có gì khác nhau à?”
“Khác chứ! Từ xưa Chính - Tà đã bất phân, mà một rừng lại không thể có hai hổ. Ta từ lâu đã quyết chọn Chính đạo để trở thành con Hổ duy nhất ấy, hôm nay ngươi nhất định phải biết con đường đối diện để trở thành đối thủ chung cuộc của ta sao?”
“À… Thì ra là như vậy!” - Nói đến đây Yêu Minh xem như đã hiểu được tường tận ý tứ của Tiêu Thiên. Điều này khiến hắn có chút cau mày lưỡng lự một lúc, lát sau mới cười khổ lắc đầu: “Ngươi quyết tâm thu thập dị hỏa đi đường Chính đạo, lại một lòng đối kháng Hồn Điện, hiển nhiên là Hồn Diệt Sinh cũng giống như ngươi đã sớm bước trên con đường Tà đạo còn lại. Trận chiến này Đế Vương này có vẻ như đã không còn chỗ cho ta nữa. Vấn đề bây giờ chỉ còn là ta nên chọn làm bạn với bên nào nữa mà thôi a.”
“Vậy câu trả lời của ngươi là…”
“Chuyện này can hệ trọng đại, trong lúc nhất thời muốn ta trả lời e rằng không thỏa đáng. Huống hồ, ta đoán ngươi hẳn là cũng không muốn một đáp án chộp giật thiếu suy nghĩ. Cho nên… ta cần thời gian.
Đừng hiểu lầm, ta nói lời này không phải là muốn tọa sơn quan hổ đấu rồi gió chiều nào theo chiều ấy. Mà ta cần thời gian để xem ngươi thực sự có tướng Đế Vương, hoặc là nói, có đủ khả năng để ta cược bản thân cùng tộc Cửu U Địa Minh Mãng vào hay không thôi.
Đó là chuyện về lâu về dài. Còn hiện tại, ta trước giờ chưa từng thích Hồn Điện đám người không ra người, quỷ không ra quỷ kia, càng không ưa Hồn Diệt Sinh tên khốn kiếp này. Cho nên… tạm thời, ta đi cùng ngươi một đoạn đi.”
“Về tình mà nói, cá nhân ta rất không ưa loại người đưa ra loại lựa chọn lập lờ nước đôi như ngươi vừa làm, nhất là trong việc kết minh sinh tử định tương lai. Nhưng đứng ở góc độ Tộc trưởng tộc Cửu U Địa Minh Mãng, gật đầu bừa để rồi đẩy cả tộc đàn vào cảnh vạn kiếp bất phục chắc chắn không phải hành vi của một kẻ khôn ngoan.
Được rồi, vậy thì… tạm thời đi. Chờ ngày ta cho ngươi thấy câu chuyện cổ tích Tà bất thắng chính là có thật. Lúc ấy hy vọng ngươi vẫn còn đang ở đầu bên này chiến tuyến với ta.”
“Ta cũng mong ngày ấy sẽ thành sự thật.”
. . .
Cùng lúc đó, tại một sơn mạch xanh um, dài, rộng ngút tầm mắt.
Ù! Ù! Ù!
Trên bầu trời, không gian bỗng nhiên rung chuyển nhè nhẹ tỏa ra từng vòng gợn sóng như mặt nước giữa không trung. Chợt, một vết nứt không gian đen cứ thế hiện lên rồi dần mở rộng ra. Đến khi đủ để người trưởng thành chui lọt thì cũng là lúc bốn thân ảnh chậm rãi bước ra từ bên trong.
Bốn người này đều mặc áo bào đen che thân hình, mũ trùm đầu kín mít, khí tức nội liễm. Hiển nhiên đều là cao thủ trong cao thủ.
“Mộ Cốt, lần này ngươi một mình làm hỏng việc. Lo mà nghĩ cách giải thích với các Tôn lão đi, đừng kéo chúng ta vào tròng.” - Một trong bốn người bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói âm trầm, lạnh lẽo mà không hiểu vì lý do gì lại cứ xa xăm như không thật.
“Ta tự biết phải làm sao, không cần ngươi lắm lời, hừ!” - Theo âm thanh hằn học vang lên cùng mũ trùm đầu được vén xuống, không khó để nhận ra kẻ bị chỉ mặt gọi tên kia chính là Mộ Cốt lão nhân từng thua vào tay Mộc Ánh Tuyết trên Đan Hội một tháng trước.
“Ngươi…”
“Được rồi, phía trên chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình. Hôm nay chúng ta mang về hai chữ thất bại, ai cũng không thoát khỏi trách nhiệm, đùn đẩy có tác dụng gì đâu.”
“Hừ!”
Thấy hai người trước thôi cãi nhau, bóng người thứ ba này mới khẽ lắc đầu. Chợt, bàn tay hắn không hiểu mò mẫm không trung một hồi, cuối cùng giống như mò được cái gì đó, chỉ thấy cánh tay hơi cong lại như đang cố sức ấn xuống cơ quan.
Ùng! Ùng! Ục! Ục!
Bầu trời quang đãng mây, theo hắc y nhân kia ấn xuống cơ quan vô hình, không trung bỗng nhiên nổi lên từng trận gợn sóng mạnh mẽ, cùng với đó là âm thanh gì đó giống như nước sôi không ngừng vang vọng trường không cực kỳ quỷ dị.
Gợn sóng và âm thanh càng lúc càng mạnh, càng ngày càng dồn dập, mãi cho đến khi một cánh cổng khổng lồ hai màu đen - đỏ vừa cổ xưa mà không kém phần u ám cứ thế hiện ra giữa trời.
“Đi thôi!” - Dứt lời, hắc y nhân số ba hơi phất tay lên.
Đối diện, cánh cổng nặng trịch kia chậm rãi mở ra, để lộ ra phía sau không gian đen ngòm, vừa giống hắc động, lại hệt như quái vật khổng lồ đang há miệng đem cả bốn hắc y nhân nuốt vào, sau đó cả người lẫn cổng cứ thế biến mất không thấy tăm hơi.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK