Hai chân vừa mới bước vào cổng gỗ, trước mắt Tiêu Thiên đột nhiên sáng lóa lên, trong đầu bất giác cảm thấy choáng váng, dạ dày cũng một trận cuồn cuộn, đến khi hồi phục lại hắn mới kinh ngạc phát hiện ra xung quanh mình chẳng có gì khác ngoài sương mù dày đặc tràn ngập khắp không gian.
“Mê trận này…”
Ánh mắt ngưng trọng đảo qua bốn phía không thấy bất kỳ thứ gì khác ngoài sương mù, Tiêu Thiên quyết định thử nghiệm bằng cách kết ấn.
“Hỏa Độn - Phụng Tiên Hỏa Thuật”
Phừng! Phừng! Vụt! Vụt! Vụt!
Bùm! Bùm! Ầm!
Năm viên hỏa cầu lớn bằng nắm tay vừa rời khỏi miệng Tiêu Thiên tiền không thấy tăm tích, tuy vậy thì tiếng nổ, mùi cháy khét cùng nhiệt độ nó tỏa ra vẫn có thể cảm nhận được, dù ít nhiều đều bị ảnh hưởng.
“Thị giác và tinh thần lực bị ngăn cách tới chín thành chín. Bốn giác quan còn lại cũng phải chịu suy giảm từ năm tới bảy thành. Nói cách khác, chỉ dựa vào bản thân là không thể nào vượt qua cửa ải này được.” - Một lần thử nghiệm thôi là đủ để Tiêu Thiên hiểu rõ tình huống của bản thân rồi: “Đã như vậy… Lilim! Tình hình ma khí ở đây như thế nào?”
“Rất dày, đại nhân.” - Nghe được Tiêu Thiên gọi mình, Lilim không chút chậm trễ đáp lời từ bên trong quan tài.
“Dày là dày cỡ nào? Cho ta một cái mốc cụ thể dễ hiểu một chút.”
“Dày cỡ… so với những gì lần đó nô tỳ làm được ở tế đàn phải dày hơn chục lần có dư, đại nhân.”
“Như vậy sao?” - Nhận ra Lilim trong quan tài nói chuyện có vẻ lưu loát hơn hẳn khi đối mặt với mình, Tiêu Thiên bỗng nhiên hỏi: “Mà, nếu ma khí nơi này nhiều như vậy, ngươi… tu luyện từ nó được không?”
“Chuyện đó…” - Có vẻ như không lường trước được câu hỏi bất ngờ của Tiêu Thiên, Lilim tỏ ra khá ngập ngừng: “Nếu… nếu đại nhân giải phong cho nô tỳ… nô tỳ có thể… có thể…”
“Thì ra là như vậy!” - Rốt cuộc hiểu được vì sao cô nàng Succubus này lại tỏ ra có sức lực hơn hẳn bình thường, Tiêu Thiên khẽ cười cười: “Ta có một kế hoạch hay hơn, ngươi muốn nghe không?”
“Vâng?”
. . .
Đâu đó khoảng nửa giờ sau.
“Chúng ta ra khỏi mê trận rồi, đại nhân.”
“Hể!? Nhanh vậy sao?” - Nghe được bên tai vang lên âm thanh như trút được gánh nặng của Lilim, Tiêu Thiên có chút bất ngờ đáp lời: “Mà thôi, nhanh càng tốt. Ngươi thả ta xuống đi Lilim.”
“Vâng, đại nhân.” - Dứt lời, Lilim nhẹ nhàng thả cỗ quan tài lớn nàng đeo trên lưng nằm xuống mặt đất, sau đó nhanh nhảu mở nắp ra.
“Híttttt… hà!” - Theo nắp quan tài vừa mở ra, chỉ thấy Tiêu Thiên bỗng nhiên ngồi bật dậy, Luân Hồi Nhãn đảo quanh, phát hiện cảnh vật xung quanh đã trở nên rõ ràng, còn sương mù gì đó đều đã ở phía sau liền thờ phào một hơi: “Rốt cuộc cũng đi ra khỏi cái chỗ ma quỷ kia.”
Đối với một kẻ sợ chết như hắn mà nói, mắt mũi tù mù, tinh thần lực mất linh thực sự là một loại tra tấn. Nhưng biết sao được, mê trận quá tà bắt buộc Tiêu Thiên phải đổi chỗ vào quan tài cho Lilim, còn cô nàng Succubus bỏ túi của hắn trở thành người vận chuyển.
Khoan hãy nói, cách này ngược lại là có hiệu quả vô cùng tốt. Lilim với khả năng hấp thu ma khí bổ sung tiêu hao cùng nhìn tốt bên trong sương mù do quỷ nhãn không hề bị ảnh hưởng đã biến nàng trở thành nhân tuyển không thể thích hợp hơn cho việc mang theo Tiêu Thiên vượt mê trận. Và sự thật đã chứng minh rằng nàng không hề làm hắn thất vọng.
“Làm tốt lắm, Lilim” - Đứng dậy bước ra khỏi quan tài, Tiêu Thiên vừa khẽ xoa đầu tài xế của hắn, vừa mỉm cười hài lòng: “Chờ xong việc ở đây ta sẽ thưởng thêm cho ngươi. Được không?”
“V-Vâng, cảm ơn… đại nhân…”
“Ừm, bây giờ ngươi trở lại quan tài trước đi, tiếp theo ta có thể lo được.”
“Vâng, đại nhân.”
Lát sau, đeo quan tài chứa Lilim đã được đóng nắp kỹ càng lên lưng, Tiêu Thiên lúc này mới có thời gian đánh giá kỹ lại tình huống xung quanh mình.
Theo đó, nơi hắn đang đứng hiện tại là một mỏm đá cụt giữa lưng chừng núi. Từ ngang tầm mắt tới cuối chân trời chỉ thấy toàn mây là mây, khung cảnh khá giống những gì người ta thấy khi nhìn ra cửa sổ lúc ngồi máy bay. Như vậy, nếu không có gì nhầm lẫn thì đây hẳn phải là Thiên Mục Sơn trong truyền thuyết, còn mây trắng cũng chẳng phải hơi nước tụ lại thành, mà thực chất chúng chính là sương mù quỷ dị vây kín chân núi cản đường những người muốn xuống lên.
Quay người nhìn lại sau lưng, Tiêu Thiên thấy được một cửa hang tối om om, khỏi nói cũng biết Lilim chính là cõng hắn đi ra từ trong đó.
Chắc chắn không bỏ sót cái gì xung quanh, lúc này Tiêu Thiên mới ngẩng đầu nhìn lên, và đập vào mắt là một một lối mòn có chút hiểm trở dẫn thẳng lên đỉnh núi. Đáng nói là hai bên con đường mòn kia cứ chốc chốc lại có một con… chuột, nhưng lông vàng và lớn kém gì con thỏ trưởng thành chạy ngang qua.
“Là Phệ Kim Thử a!” - Liếc mắt liền nhìn ra danh tính của đám chuột, Tiêu Thiên cũng không để ý thêm nữa, thân hình chợt động hóa thành một tia bạch quang theo lối mòn lướt lên đỉnh núi.
…
Chạy nhanh khoảng nửa giờ, trong tầm mắt Tiêu Thiên bỗng nhiên hiện ra một phiến bình đài cực kỳ rộng lớn làm từ nham thạch dựng thành giữa sườn núi. Phía cuối bình đài có một chiếc cầu thang đá thẳng đứng được Phệ Kim Thử thân người đầu chuột canh gác chắc chắn.
“Đây chính là Thiên Sơn Đài trong tư liệu a! Người đến cũng không ít. ”
Ngay lúc này đây trên bình đài bên ngoài cầu thang đá đã đứng đó gần hai mươi thân ảnh. Những người này tụm năm, tụm ba thành những nhóm không đều nhau, hiển nhiên là vài kẻ trong đó có quen biết lẫn nhau từ trước nên tạm thời kết đội.
Trong đó, hút mắt Tiêu Thiên nhất đương nhiên phải kể đến cô nàng Phượng tiểu thư xinh đẹp mà cao ngạo từng cùng hắn có va chạm bên ngoài bìa rừng. Nhìn nàng một thân sạch sẽ, vẻ mặt ung dung, khí chất sang quý, đứng đó như Phượng giữa bầy gà thì không khó để nhận ra đoạn đường này chưa từng làm khó được nàng.
Coonggggg…
Đang lúc đám người đến trước thì thầm to nhỏ nói chuyện với nhau, còn Tiêu Thiên vừa vặn tiến đến bên ngoài bình đài, thì không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng chuông vang dội, theo sau bởi sự xuất hiện của một lão giả có chút thấp bé chắp tay sau lưng bước ra.
Đôi mắt nhỏ hẹp ẩn hiện màu đỏ hoang dã mà quỷ dị của lão giả nhìn lướt qua bình đài một vòng, không quên liếc qua Tiêu Thiên đang chạy chậm tiến tới, chợt nói: “Đã đến giờ vượt ải, các ngươi sẵn sàng đi.”
Lời này vừa ra, mọi người xung quanh đều như được lên dây cót tinh thần, từng tiếng hít sâu - thở hắt, từng cú siết chặt nắm đấm thể hiện quyết tâm, từng nụ cười tự tin v.v. đua nhau xuất hiện giữa bình đài.
Tiêu Thiên nhân dịp đám đông thần tình phấn chấn vội vàng yên yên lặng lặng vọt lên bình đài, mọi người đều biết hắn đến nhưng cũng không chú ý nhiều. Dù sao giờ phút này tâm tình bọn họ đều đã đặt hết lên chiếc cầu thang đá dẫn lên đỉnh núi kia rồi, ai rảnh quan một kẻ lạ mặt đến muộn làm gì.
Duy chỉ có cô nàng Phượng Hoàng kia biết Tiêu Thiên là ai và có năng lực gì, lúc này mới liếc mắt, bĩu môi, hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khá là bất mãn.
Đối diện, Tiêu Thiên đơn giản là làm như không thấy thái độ thù địch vô duyên vô cớ của Phượng tiểu thư, từ đầu đến cuối ánh mắt đều dừng lại trên người lão giả thấp bé nơi chân cầu thang đá.
Khi khác không nói, riêng lúc này thì gái gú chỉ là phù du, ông cụ này mới là trên hết.
“Lão phu là Kim Thạch, Tộc trưởng Phệ Kim Thử nhất tộc. Ngày hôm nay các ngươi có thể đến được đây nói rõ không ai là hạng người bình thường. Trước hết lão phu xin được chúc mừng các ngươi.
Tuy nhiên, một chuyện là một chuyện. Dựa theo quy định cũ, nhân loại các ngươi có tám danh ngạch nhập Thiên Sơn Huyết Đàm, hai danh ngạch còn lại là của Phệ Kim Thử nhất tộc chúng ta.”
Nghe được lời Kim Thạch, ánh mắt Tiêu Thiên và mọi người đều nhịn không được chuyển sang hai con chuột mập màu vàng bên cạnh đánh giá một phen.
Hình thể hai đầu Phệ Kim Thử này vô cùng lớn; ánh mắt linh động cơ trí không thua gì nhân loại; khí tức lại trầm dày, ổn trọng ở cấp năm đỉnh phong tiến sát cấp sáu, hẳn là được tộc đàn cử ra tranh thủ Thiên Sơn Huyết Đàm lần này để đột phá.
Nghĩ tới, chỉ cần bọn họ nhờ vào Huyết Đàm đột phá Đấu Tông, sau đó độ qua Lôi Kiếp thành công là có thể hóa thành nhân hình, từ đó Phệ Kim Thử nhất tộc lại có thêm hai cường giả mạnh mẽ rồi.
“Khụ!” - Đang lúc mọi người nhìn nhìn ngó ngó đánh giá hai đầu Phệ Kim Thử mập mạp kia, thì Kim Thạch bỗng nhiên ho khan một tiếng, kéo sự chú ý của cả bình đài trở về phía hắn: “Lần kiểm tra sàng lọc này cũng không khó, chỉ cần các ngươi có thể vượt qua Thử Triều m Ba mà đi lên đỉnh núi là tính hợp lệ.”
Nói, Kim Thạch hơi vung tay áo lên, lập tức hai bên cầu thang đá dẫn lên đỉnh núi rung lên cuồn cuộn. Ngay sau đó là… chuột, rất nhiều chuột, vô vàn Phệ Kim Thử từ dưới mặt đất đua nhau chui lên, số lượng đông như quân Nguyên khiến đám người tê cả da đầu.
Quan trọng hơn là, muốn tiến vào Thiên Sơn Huyết Đàm thì bọn họ nhất định phải vượt qua cái chốt chặn gọi “ m Thanh Sóng Chuột” này. Một con chuột kêu chỉ khó chịu, mười con chuột kêu thì điên đầu, về phần một ngàn con chuột cùng lúc hướng về phía ngươi dùng đấu khí gào lên, tràng cảnh kia đơn giản là ác mộng giữa ban ngày.
Kim Thạch chẳng buồn để ý vẻ mặt sinh không thể luyến của đám người, đôi mắt chuột nhỏ lấp lóe ánh đỏ hơi nhếch lên, nói: “Các ngươi có năm phút để chuẩn bị. Năm phút kết thúc, m Ba Trận sẽ mở ra. Vượt qua được hay không liền xem vào bổn sự các ngươi. Đương nhiên, nếu kết thúc mà nhân số không đủ tám người thì rút thăm quyết định sẽ là thủ tục cuối cùng.”
“Tốt rồi! Nếu không ai có câu hỏi gì khác thì ta tuyên bố… năm phút, bắt đầu!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK