“Không gian ở đây bị một lực lượng thần bí giống như kết giới vây kín, tuy rằng mọi thứ đều có thể vào, nhưng lại không thể ra, chủ nhân.”
“Nói như vậy, nơi này là có người tạo ra sao?” - Ánh mắt nghiêm nghị không ngừng đảo quanh, chỉ là khóe miệng Tiêu Thiên bất chợt cong lên nụ cười nhạt: “Cửu Sát Chi Địa chọc vô Cthulhu, U Minh Chi Địa dây vào Lilim. Quỷ - Thần ta đều va phải rồi, là người hay là cái gì thì cũng khác gì nhau đâu.”
Dứt lời, hắn chậm rãi nâng lòng bàn tay xòe rộng lên trước mặt mình, ánh mắt nhìn chằm chằm đóa hỏa liên sáu màu đang xoay tròn.
“Đi!”
Theo bàn tay Tiêu Thiên khẽ hất lên, hoa sen bảy màu chậm rãi bay ra, nhỏ nhắn mà vô cùng cứng cáp trước phong bạo và lôi điện tràn ngập xung quanh. Sau chốc lát bình tĩnh lơ lửng giữa không gian, hỏa liên bắt đầu rung lên thật nhẹ rồi từ từ mạnh dần, cuối cùng “phốc!” một tiếng lao thẳng xuống dung nham bên dưới biến mất không còn tăm hơi.
Bên cạnh Tiêu Thiên, Wanda có chút ngạc nhiên với cử động khá khó hiểu này của hắn, nhưng cũng chưa nói gì. Hơn ai hết, nàng là số ít người hiểu rất rõ chủ nhân mình. Thực lực hắn có thể không bằng ai, nhưng đầu óc, sự quyết đoán và đặc biệt là sợ chết thì không ai bằng. Cho nên mọi hành động hắn đưa ra, bất kể là lớn hay nhỏ, đều sẽ luôn mang theo ít nhất từ hai mục đích trở lên, không có ngoại lệ.
Đã như vậy thì những gì nàng cần làm bây giờ là giống như hắn, gói gọn trong một chữ “chờ” mà thôi.
…
Cùng lúc đó, trên đỉnh Lôi Sơn.
“Bên kia… là Thanh Hoa Lôi Điểu phải không?”
“Không biết nó đánh nhau với ai mà khí lãng lan đến tận bên này.”
“Vừa rồi địa chấn lớn như vậy, hẳn là có kẻ đui mù nào đó sợ hãi chạy loạn, chạy vào địa bàn của đầu hung thú kia đi.”
“Ừm. Mà nói tới địa chấn, nữ nhân kia cũng thật không phải người a. Đứng im ở đó bộc phát khí tức thôi cũng đủ để gần như xé nát cả Lôi Sơn…”
“Suỵt! Lo dọn dẹp đi, đừng nói mấy chuyện đó.”
“...”
Bên ngoài quảng trường, các đệ tử ngoại Các vừa dọn dẹp đống tàn dư do Wanda để lại, vừa nhỏ giọng bàn tán xôn xao những chuyện đã và đang xảy ra. Còn trong khi đó tại đại sảnh Phong Lôi Các.
Nhìn chiếc ghế Các chủ xa hoa của mình bây giờ đã trải dày một lớp bụi đất và các mảnh gạch đá, Lôi tôn giả không khỏi trong lòng tối tăm. Đại hội thất bại đã mất mặt, sơn môn lại bị người ta xém chút thì đạp thành bình địa mà bản thân lại chỉ có thể trơ mắt nhìn. Họa đơn còn họa kép a.
Phật! Vù!
“Haiz!” - Thở dài một hơi phất tay áo thổi đi những bụi bặm và gạch đá rơi đầy trên ghế, Lôi tôn giả ngồi xuống, một mặt bất đắc dĩ hỏi: “Thống kê thương vong và thiệt hại thế nào rồi?”
“Bẩm Các chủ, thương vong thì không đáng kể, chỉ là thiệt hại…”
“Làm sao? Có gì thì nói đi, ấp a ấp úng như đàn bà!”
“Cái kia… Các chủ, hộ sơn đại Trận hư hại nặng nề, gần như tê liệt. Muốn khôi phục sợ rằng… tốn không ít…”
Nghe thấy vậy, trong lòng Lôi tôn giả lại bùng lên nộ hỏa. Chỉ là nhìn lại khung cảnh hoang tàn trong đại sảnh, hắn đành hít sâu một hơi, giọng chán nản: “Tốn cũng phải sửa, nhà không thể không có cửa a.”
“Vâng, Các chủ.”
“Ừm. Trước mắt các vị trưởng lão cứ tập trung toàn lực đốc thúc đệ tử dọn dẹp sơn môn và tu bổ lại hộ Các đại trận đi. Tốn kém bao nhiêu báo lên con số, ta sẽ nghĩ cách bù vào. Về phần thủ hộ sơn môn, đầu Thanh Hoa Lôi Điểu bên kia hẳn là cũng bị ảnh hưởng không nhẹ, lát nữa ta sẽ đi nói chuyện với nó xem có cách nào thuê nó làm thủ hộ thú một thời gian hay không.”
“Vâng, các chủ.”
Nhìn các trưởng lão lục tục rời đi, Lôi tôn giả mới đưa tay lên day day trán, gương mặt già nua lộ vẻ mệt mỏi. Chợt bàn tay hắn khẽ lật lấy ra tấm lệnh bài chữ Thiên được Wanda đưa cho, trong mắt lấp lóe những tia sáng kỳ dị.
“Thiên thượng thiên hạ, nơi nào có Thiên, ở đó có thiên hạ… sao?”
. . .
Bên trong sơn động.
“Ừm!? Tìm thấy rồi sao?” - Đang ngồi nhắm mắt xếp bằng trên một mặt phẳng năng lượng màu đỏ do Wanda dùng ma thuật hỗn mang tạo ra, Tiêu Thiên bỗng nhiên mở mắt ra, đầu hơi nghiêng nhìn về một phía xa: “Đi thôi, Wanda.”
“Vâng, chủ nhân.”
Wanda không nói hai lời, năm ngón thon gọn nhẹ nhàng giơ lên về phía Tiêu Thiên đang nhìn rồi nắm lại một cái. Chỉ thấy một thông đạo hình ống đủ lớn để đi lọt hai người trưởng chợt hiện ra giữa không trung rồi nhanh như chớp kéo dài ra ngút tầm mắt.
Tiêu Thiên đảo mắt nhìn lại, phát hiện ra vách ống hai màu đen đỏ đã hoàn toàn ngăn cách Phong - Lôi chi Lực bên ngoài với bên trong liền khẽ gật đầu, lúc này liền đứng dậy rồi thi triển Súc Địa Thuật chạy đi thật nhanh mà không nói gì thêm.
Lát sau, ở phía cuối đường ống.
“Ngươi ngăn dung nham ra giúp ta, phần còn lại ta sẽ tự lo.”
“Vâng, chủ nhân.” - Nói, Wanda lại giơ tay lên tạo một đường ống thứ hai, khác biệt là lần này nó vuông góc với đường ống thứ nhất xuống dung nham bên dưới hai người: “Cẩn thận một chút, chủ nhân.”
“Ta biết rồi.” - Cười gật đầu, Tiêu Thiên hít sâu một hơi đem thân thể đã triển khai Trạng Thái Tiên Nhân của hắn bọc thêm một tầng hoa sen sáu màu do sáu loại dị hỏa tạo thành bên ngoài nữa, sau đó mới thả người nhảy xuống đường ống.
Vù! Vù! Vù!
Bên tai hoàn toàn không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh lôi minh hay phong bạo nào nữa, cũng chẳng cảm thấy nhiệt độ nóng cháy của dung nham. Tất cả những gì Tiêu Thiên cảm nhận được hiện giờ chỉ còn tiếng gió rít qua tai và cảm giác rơi tự do cực kỳ thoải mái nửa mà thôi.
Không biết bao lâu sau, chỉ thấy phía cuối đường ống hai màu đen đỏ thật dài bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng màu trắng bạc chói mắt.
“Ừm? Tới rồi sao?” - Nhìn thấy bên dưới có biến, vẻ mặt Tiêu Thiên lập tức trở nên ngưng trọng, một đôi Luân Hồi Nhãn gắt gao nhìn thật kỹ lối ra, cảnh giác trong lòng nâng lên mức cao nhất.
Và rồi nương theo một ánh sáng chói lóa cùng cảm giác không gian dưới chân thay đổi khiến Tiêu Thiên không thể không bùng phát đấu khí dữ dội, cả người tiến vào trạng thái chiến đấu.
Chỉ có điều, chuyện không đơn giản như vậy.
Tạch! Đùng! Đoàng! Vù! Vù! Vù!
“Cái này là…”
Rời khỏi đường hầm Thời - Không do Wanda tạo ra, Tiêu Thiên rớt xuống một nơi mà trong một sát na, hắn tưởng mình đã đi vào thế giới… trong gương song song thường xuất hiện trong sách vở hay phim ảnh.
Theo đó, đập vào mắt Tiêu Thiên giờ đây là một không gian tương tự như những gì hắn và Wanda vừa trải qua phía trên, cũng tràn ngập lôi điện, gió bão và dung nham, nhưng mọi thứ lại bị lật ngược lại.
Dung nham sôi ùng ục trên đầu nhưng bằng một cách kỳ lạ và huyền diệu nào đó lại không đổ xuống, còn gạch đá vốn là trần hang bây giờ lại ở dưới chân.
“Ảo giác sao? Hay là…”
Luân Hồi Nhãn nhìn thấy rõ vấn đề, nhưng lại tìm không ra bất kỳ sai số nào. Bất đắc dĩ Tiêu Thiên phải chuyển sang Luân Hồi Tả Luân Nhãn. Đáng tiếc, cũng không thấy vấn đề gì cả.
“Wanda! Ngươi nghe thấy ta không? Wanda!?”
Nhìn không thấy, hắn chuyển sang gọi. Và không ngoài dự đoán, Wanda không trả lời.
“Hừm! Không phải ảo giác hay bản thân trúng ảo thuật, quan trọng hơn là mặc dù cảm quan không gian chưa xuất hiện sai lầm, nhưng liên lạc với Wanda lại bị cắt đứt. Nơi này… 99% là một tiểu không gian có thực được người ta dùng thần thông tách ra khỏi thực tại rồi!”
Nghĩ như vậy, Tiêu Thiên không tiếp tục quan tâm chuyện thật - giả nữa, mà thay vào đó, hắn nhắm chặt hai mắt của mình, trong lòng chậm rãi cảm nhận tình huống xung quanh.
Không biết bao lâu sau.
“Thú vị!” - Hai mắt chậm rãi mở ra nhìn về phía chín giờ, khóe miệng Tiêu Thiên không khỏi cong lên nụ cười nhạt: “Phương hướng ngược lại còn khoảng cách thì tương đương. Thực sự là thú vị!”
Soạt! Vù!
Không còn đường hầm Thời - Không của Wanda hộ tống, Tiêu Thiên phải tốn gần gấp đôi thời gian mới có thể tự mình bay qua khoảng cách tương đương nhưng theo hướng ngược lại trước đó. Nhưng điều đó không quan trọng, mà quan trọng là thứ hắn cần tìm cuối cùng cũng đã hiện ra trước mắt.
Lơ lửng giữa không trung cách nơi Tiêu Thiên đứng không xa là một con Rồng đang nhắm mắt cuộn tròn như ngủ say. Kích thước khổng lồ, hít thở như sấm cùng thân thể chớp nháy lôi điện của nó khiến vị Vô đại nhân này không khỏi hít một hơi ngạc nhiên.
“Sinh ra ở nơi Phong - Lôi - Hỏa ba loại nguyên tố giao thoa, có. Sở hữu hình dạng của một đầu Nộ Long khổng lồ mang sức mạnh hủy diệt, có luôn. Nhưng mà lớn đến mức độ này thì hơi… ảo thật đấy!”
“Mà thôi, hiện tại thời gian gấp gáp, tranh thủ xong việc đi đã rồi tính.” - Sững sờ chốc lát, Tiêu Thiên mới khẽ lắc đầu đem chuyện không quan trọng bỏ sang một bên: “Lại nói, lớn hay nhỏ gì thì cũng thu, có gì khác biệt đâu.”
Nghĩ như vậy, hai tay Tiêu Thiên nhanh chóng hợp thành hai kiếm chỉ đưa lên trước ngực thành hình dấu cộng.
“Ảnh Phân Thân Thuật”
Chíu! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Theo sương khói chợt hiện cùng một tiếng nổ cực khẽ vang lên, chỉ thấy tám tên Tiêu Thiên giống nhau như đúc đồng loạt hiện ra quanh bản thể, sau đó khẽ gật đầu với nhau một cái rồi chia nhau bay về các hướng khác nhau.
Lát sau, khi cả tám ảnh phân thân đã lặng im không tiếng động tiến vào đúng vị trí của mình, Tiêu Thiên mới mỉm cười tung cánh bay thẳng về phía đầu Nộ Long đang ngủ say kia, ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
“Nhẫn Pháp - Tứ Xích Dương Trận”
Vù!
“Nhẫn Pháp - Tứ Tử Viêm Trận”
Vù!
“Sinh ra ở nơi Phong - Lôi - Hỏa ba loại nguyên tố giao thoa. Hỏa diễm cực kỳ cuồng bạo, có thể tự mình sản sinh thiên địa dị tượng. Lão thập bát Phong Lôi Nộ Diễm… chào mừng ngươi về với đại gia đình!”
Keng!
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK