Mục lục
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau “thảm họa hạt nhân” tại Hài Cốt Sơn Mạch. Đâu đó cao cao giữa bầu trời xanh đầy nắng và gió.



Phạch! Vù!



Thanh Hoa Lôi Điểu lần nữa sải rộng sáu chiếc cánh của mình lao đi như một cơn gió. Bóng đen khổng lồ của nó phủ xuống mặt đất khiến không ít ma thú nhỏ yếu và tu luyện giả cấp thấp bên dưới đều sợ hãi đến đầu chui xuống đất.



“Ta thật không hiểu ngươi đang nghĩ gì!” - Hai người đang ngồi song song trên lưng Thanh Hoa Lôi Điểu, bỗng nhiên Mỹ Đỗ Toa nghiêng đầu sang, mày liễu cau lại lên tiếng: “Ngươi nói muốn đi Đan Tháp thuyết phục bọn họ cho một mình cơ hội thu phục Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, ta không phản đối. Nhưng cũng chính ngươi lại cử người mạnh nhất trong số chúng ta là Wanda đi làm việc khác. Đặt ngươi là Tháp chủ Đan Tháp đi, liệu ngươi có đồng ý cho một tên ất ơ lạ mặt nào đó cơ hội lấy đi dị hỏa của bọn họ không?”



Đối với chất vấn có phần hạ sĩ khí phe ta của Wanda, Tiêu Thiên cũng không tỏ ra tức giận hay khó chịu, chỉ lắc đầu cười nhạt: “Thứ nhất, việc ta cử Wanda đi làm nó cũng quan trọng như việc thu thập dị hỏa vậy, cho nên ta cần người mạnh như nàng đi mới yên tâm.



Thứ hai, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa ở tại Thánh Đan Thành, nhưng nó không thuộc Đan Tháp. Hay nói cách khác, nó vẫn là vật vô chủ.



Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, đó là có thể ngươi không biết, nhưng ta lại rất rõ đám lão đầu ở Đan Tháp từng giờ từng phút đều ước gì có người mang vật kia đi cho bọn họ bớt gánh nặng chứ đừng nói đến cản trở. Chúng ta đến thay bọn họ cõng nồi, bọn họ cảm ơn còn không hết ấy chứ.”



“Còn có chuyện như vậy?” - Mỹ Đỗ Toa chưa và sẽ không bao giờ nghi ngờ lời Tiêu Thiên nói, nhưng bất ngờ là khó tránh khỏi. Tuy nhiên, rất nhanh thì nàng lại có vấn đề khác: “Mà, bây giờ ta cứ cho rằng giữa Đan Tháp và Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa có nội tình đi, nhưng bọn họ địa vị cao, thực lực mạnh, kiêu ngạo lớn, tin chắc sẽ không dễ dàng để ngươi đạt được mục đích chỉ bằng cách nói vài ba câu như vậy a?”



“Không sai! Vì thế ta đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ một phần tình, một phần nghĩa, một phần lễ và cả một phần áp lực rồi đây. Ngươi chờ xem kịch vui đi.” - Khóe miệng cong lên nụ cười tự tin, Tiêu Thiên hơi vươn vai ngáp dài một cái, chợt ngả người nằm gối đầu lên đùi ngọc của Mỹ Đỗ Toa: “Ta mệt mỏi, mượn chỗ này của ngươi ngủ một lát.”



“Chỉ biết khinh bạc người ta.” - Miệng thì bĩu môi trách móc, nhưng ánh mắt ngậm cười cùng sự ôn nhu nhẹ nhàng khi vén tóc mái Tiêu Thiên lại bán đứng tâm tình của Nữ Vương bệ hạ.



. . .



Từ Thú Vực đi Trung vực không quá xa, nhưng cũng chẳng gần. Bằng vào tốc độ phi hành trứ danh của Thanh Hoa Lôi Điểu mà hai người Tiêu Thiên vẫn phải tiêu tốn mất gần một tháng mới đến được nơi hắn muốn.



Diệp Thành, quảng trường trung tâm, trước một quầy hàng trang sức lề đường.



“Hân Lam!”



“Hả!? Ngươi là…” - Bất ngờ bị gọi tên giữa ồn ào và tấp nập của một trong những đại thành nổi danh khắp Trung vực khiến Hân Lam có chút giật mình. Thế nhưng khi nhận ra âm thanh ấy phát ra từ một nữ nhân đùi to, chân ngắn, eo bánh mỳ thì Diệp gia Đại tiểu thư lại thốt lên vui mừng: “Ngươi là Toa Toa tỷ!?”



“Là ta đây. Đừng nhìn, tỏ ra tự nhiên là được.” - Một bên giả vờ lựa trang sức, một bên Mỹ Đỗ Toa trong nhân dạng mẹ sề sau khi dùng biến thân thuật thấp giọng truyền âm.



“Cái kia… ta biết rồi.” - Hiểu ý, Hân Lam cũng cúi lựa trang sức, thậm chí còn cố ý bước ra xa Mỹ Đỗ Toa một bước cho đủ tự nhiên: “Toa Toa tỷ, ngươi gọi ta ra đây có chuyện gì không? Mà nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rồi sao?”



“Hoàn thành rồi. Rất hoành tráng nữa là đằng khác.” - Mỹ Đỗ Toa cười đáp, giọng không hề che giấu tự hào.



Còn nhớ ngày đó khi trở về Trung châu, mỗi người bọn họ đều mang trên mình một nhiệm vụ khác nhau do “Tiêu Thiên” thông qua Vân Vận giao lại. Tuy rằng vì bảo mật nên mọi người không tiết lộ nhiều, nhưng đi đâu một cách đại khái thì vẫn cho nhau biết được.



“Thổi tung cả Hài Cốt Sơn Mạch gây náo loạn nửa cái Trung châu thì đúng là hoành tráng a!” - Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt Hân Lam lại chỉ ngắn gọn hỏi: “Mà, hôm nay ngươi hẹn ta ra có chuyện gì không?”



“Ngươi đảm bảo an toàn một chút rồi đi theo ta. Thiên tới rồi!”



“Lão sư…”



“Suỵt! Đừng làm rộn.” - Nghe tin Tiêu Thiên đến, Hân Lam nhịn không được la toáng lên, chỉ là lập tức đã bị Mỹ Đỗ Toa cắt ngang: “Ngươi cũng biết sau chuyện ở Hài Cốt Sơn Mạch thì tộc Cửu U Địa Minh Mãng đã treo thưởng đầu chúng ta. Hiện tại Trung vực rất loạn, cẩn thận một chút vẫn hơn.”



Trên thực tế thì không chỉ tộc Cửu U Địa Minh Mãng, mà gần như tất cả các đại tộc ma thú tại Thú Vực đều cho vẽ hình Tiêu Thiên, Wanda, Mỹ Đỗ Toa và cả Thanh Lân rồi dán khắp Trung châu để truy nã. Nguyên nhân đương nhiên chỉ có một, đó là do “thảm họa hạt nhân” Tiêu Thiên gây ra đã giết quá nhiều tộc nhân của bọn mà thôi.



“Ta biết rồi, Toa Toa tỷ. Bây giờ ngươi cứ trở về trước đi, ta nghĩ cách cắt đuôi người Tào gia rồi sẽ tìm ngươi sau.”



“Ừm, ngươi cẩn thận. Ta và Thiên chờ ngươi ở Phúc Đạt Bích tửu điếm trên phố Đào Duy Hưng.”



“Được.”







Không lâu sau, trong một căn phòng trọ nhỏ.



“Lão sư, lâu rồi mới gặp.” - Vừa vào phòng, Hân Lam đã mỉm cười toe toét với Tiêu Thiên, mặc dù trên thực tế là hai người không hề thân như vậy.



“Ừm, lâu rồi không gặp.” - Đối với nụ cười nhiều nhẹ nhõm hơn là vui mừng của Hân Lam, Tiêu Thiên cũng không khó chịu, lúc này gật đầu đáp lời: “Ngồi xuống trước đi rồi nói.”



“Vâng.”



“Ngươi biết hôm nay ta hẹn ngươi ra có chuyện gì không?” - Nhận lấy chén trà từ tay Mỹ Đỗ, Tiêu Thiên khẽ nhấp một ngụm rồi mới nhìn Hân Lam nói.



“Hẳn là chuyện… Đan Hội nửa năm sau. Phải không, lão sư?” - Hân Lam không chắc chắn đáp.



“Đúng là chuyện Đan Hội.” - Khẽ gật đầu, Tiêu Thiên có chút thở dài: “Theo ta được biết, tình huống của Diệp gia các ngươi hiện tại không tốt lắm. Mà ta từng nói sẽ giúp các ngươi vượt qua chuyện này. Ngươi hẳn là còn nhớ a?”



“Đệ tử còn nhớ, lão sư!”



“Còn nhớ là tốt rồi.” - Nghe vậy vẻ mặt Tiêu Thiên mới thoáng giãn ra, chợt bàn tay hắn khẽ vẫy: “Hiện tại ta đang có một kế hoạch, ngươi lại đây?”



“Vâng?”







Một tháng sau, trên một vách núi bên ngoài Thánh Đan Thành.



“Không hổ là Thánh Đan Thành! Diện tích một tòa thành thị này thôi sợ rằng cũng đã lớn bằng cả cái Hắc Giác Vực rồi a!”



“Lần đầu tiên Thánh Đan Thành, ta cũng giật mình y như Toa Toa tỷ vậy.” - Thấy bộ dáng kia của Mỹ Đỗ Toa, Hân Lam không khỏi cười, nói: “Lại nói, Thánh Đan Thành mặc dù được gọi là “thành” nhưng các thành thị bình thường không thể so sánh với nó được. Chỉ luận về diện tích thôi nó cũng hơn Diệp Thành không biết bao nhiêu lần rồi.”



“Diện tích này muốn đi từ đầu này sang đầu bên kia cũng phải cần nửa ngày thời gian a.”



“Hiện tại, lượng người còn chưa phải lúc đông nhất, còn phải chờ đến khi Đan hội bắt đầu trước một tháng kia.”



“...”



Hai nữ nhân người trầm trồ, kẻ giải thích, còn Tiêu Thiên ngược lại là chỉ bình tĩnh nhìn. Lát sau hắn mới nhìn về phía Hân Lam hỏi: “Đan Tháp ở nơi nào?”



Lời này vừa ra, hai cô nàng mới thôi tám nhảm để tập trung vào chính sự.



“Đan Tháp thì ở bên trong nội thành, lão sư.” - Hân Lam đáp: “Thánh Đan Thành chia ra nội thành và ngoại thành. Trong đó ngoại thành chiếm tám thành diện tích vòng ngoài, là nơi dành cho thương nhân, người dân, khác du lịch v.v. những người có nhu cầu sinh sống và hợp tác làm ăn với Đan Tháp nhưng không phải Luyện Dược Sư.



Nội thành nhỏ hơn rất nhiều, nhưng đây mới là hạch tâm của Thánh Đan Thành. Cụ thể hơn, trong nội thành ngoài tòa Đan Tháp cao quý bậc nhất đại lục kia thì chín thành cư dân đều là Luyện Dược Sư. Cấp càng cao càng được sống gần Đan Tháp tại trung tâm, ngược lại cấp thấp hơn sẽ phải ở xa dần.”



“Ừm, nếu ngươi đã rõ ràng tình huống ở đây như vậy, việc sắp xếp nơi ở và hẹn gặp giao cho ngươi đi.” - Nghe Hân Lam giải thích xong, Tiêu Thiên lập tức đưa ra quyết định cuối cùng.



Hỏi nghe cho biết thôi chứ lần đầu tiên đến Thánh Đan Thành, đường đi lối lại còn không rõ thì làm gì được. Vẫn là giao cho người biết rõ thì hơn.



Đối diện, thấy Tiêu Thiên hỏi cho có lệ xong liền đem con bỏ chợ, Hân Lam nhịn không được bất đắc dĩ. Nhưng biết sao được, bản thân có việc cầu người nên không thể không nghe a.



“Vậy chúng ta vào thành thôi. Trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ thay lão sư liên hệ Đan Tháp.”



Nói, Hân Lam đi trước một bước hướng về phía cổng thành lao vút đi. Phía sau nàng, Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa cũng lập tức đuổi theo.



...



Có huy chương Luyện Dược Sư của Hân Lam nên việc vào thành không gặp bất kỳ khó khăn gì. Lại tốn thêm khoảng nửa giờ di chuyển trong ngoại thành Thánh Đan Thành, rốt cuộc ba người cũng tới trước một đại viện tương đối lớn nhưng có phần cũ kỹ như nhiều năm qua chưa từng có ai ở đây.



“Đây là sản nghiệp của Diệp gia ta năm đó, chỉ là sau này dần xuống dốc nên không còn ai nguyện ý ở lại trông coi. Nhìn cũ kỹ vậy thôi chứ hàng ngày vẫn có người đến dọn dẹp, dùng để nghỉ chân một thời gian cũng không tệ lắm.” - Ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu chỉ còn mơ hồ thấy được hai chữ Diệp Viện, vẻ mặt Hân Lam không khỏi ủ rũ, ánh mắt ảm đạm.



“Không cần cầu kỳ, yên tĩnh là được.”



Tiêu Thiên từng sống qua không biết bao nhiêu kiếp trong Bồng Lai Huyễn Cảnh, ăn bờ ngủ bụi nào cũng trải qua rồi nên cũng chẳng có yêu cầu gì nhiều. Hơn nữa, Diệp Viện tuy rằng hơi tiêu điều nhưng nhân khí thực sự là quạnh quẽ, yên tĩnh theo đúng nghĩa đen, rất phù hợp với yêu cầu hắn.



“Mọi người nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn có chính sự!”



. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK