Còn nhớ đâu đó khoảng ba năm trước, Tiêu Thiên đã từng bằng vào Tam Sắc - Phật Nộ Hỏa Liên nổ trọng thương xúc tu muốn bắt đi Mỹ Đỗ Toa của Cthulhu. Thế thì theo lý mà nói, Lục Sắc Hỏa Long của hắn ngày hôm nay chắc chắn phải mạnh hơn chứ không thể kém hơn được mới đúng.
Đáng tiếc, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Cthulhu!!! Chết đi cho ta!”
“Hỏa Độn - Đại Hỏa Long Thuật”
Phù! Phừng! Phừng! Phừnggggg…
Gràooo!!! Nganggggg…
Lục Sắc Hỏa Long vừa hiện liền há miệng gầm lớn một tiếng đầy oai phong, sau đó không chút ngần ngại điên cuồng cắn xé về ba chiếc xúc tu vẫn còn đang cắm ngang không gian thông đạo. Thế nhưng tất cả những gì nó để lại sau khi đi qua chỉ là… nỗi thất vọng.
Hoặc là không!
“Mọi người tranh thủ thời gian chạy mau!”
Một đòn nén giận không thành, Tiêu Thiên cũng chẳng hề tỏ ra quá bất ngờ, ngược lại hắn còn trở nên vô cùng tỉnh táo khi lớn tiếng thúc giục những người khác chạy nhanh hơn.
“Ngươi… khụ… giúp nha đầu Hân Lam đi… ta tự đi được… khụ…”
“Vậy ngươi cẩn thận.”
Nghe được tiếng gọi của Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa vội vàng cố gắng nén đau nói với Wanda đang đỡ lấy mình ở phía sau, mà Phủ Thủy Đỏ cũng hiểu tình huống hiện tại cần phải quyết định chớp nhoáng, lúc này lập tức buông Nữ Vương bệ hạ ra để đi giúp người thực sự cần.
Cùng lúc đó, sau chốc lát bất ngờ và hoảng loạn thì Tử Nghiên ở bên kia cũng đã lấy lại bình tĩnh trong lồng ngực Tiêu Thiên.
“Lão sư… ta không sao.”
“Tốt! Mọi người đều ổn rồi thì chạy mau!”
Không có nửa lời dư thừa, các cô nàng mỗi người riêng phần mình giở thủ đoạn nhanh nhất, lợi hại nhất của bản thân để chạy trối chết. Cứ như vậy, chỉ trong nháy mắt mọi người đều đã vọt ra một đoạn thật xa, ngoại trừ Tiêu Thiên.
Thân là người không ngừng ra sức hô to nhất, nhưng khi tất cả đều chạy rồi thì Tiêu Thiên lại không, chỉ đứng im tại chỗ mỉm cười nhìn theo bóng lưng Mỹ Đỗ Toa, Tử Nghiên và Wanda cõng theo Hân Lam.
Tập trung toàn bộ tinh thần chạy để thục mạng, cho đến khi các cô nàng kịp nhận ra người tâm phúc vậy mà không có bên cạnh, thì khoảng cách giữa hắn và các nàng bây giờ đã xa lắm rồi.
“Chủ nhân!!!”
“Thiên!!!”
“Lão sư!!!”
“Các ngươi đi trước, ta sẽ theo kịp sau. Tin tưởng ta!” - Nghe thấy những âm thanh lanh lảnh vọng lại từ đằng xa chứ, nhưng rồi Tiêu Thiên cũng đành cắn răng không quay đầu lại, chỉ ra sức hét lên thật lớn, hy vọng các nàng sẽ nghe thấy và hiểu cho mình.
Tiêu Thiên chưa bao giờ muốn trở thành siêu anh hùng, càng không phải loại tinh trùng lên não sẵn sàng chết ngu vì gái. Hắn làm ra hành động người dưng ngược lối này đơn giản là bởi những gì vừa xảy ra đã nói rõ hôm nay Cthulhu đến vì ai và nhằm mục đích gì. Nếu cứ mù quáng chạy cùng hướng với những người khác thì sẽ chẳng có ích lợi gì ngoài trở thành mục tiêu chung dễ dàng trong mắt đầu bạch tuộc khổng lồ kia mà thôi. Cho nên Tiêu Thiên phải đi một con đường khác.
Và “con đường khác” duy nhất trong thông đạo thẳng tắp như thế này chắc chắn chỉ có thể là chạy hướng đối diện mà thôi.
Choang! Ầm! Ầm! Ầm!
Không cho các thành viên Tề Thiên Cung nhiều thời gian nói chuyện hay chia tay sướt mướt, Cthulhu đã lần thứ tư tung ra một đầu xúc tu đục xuyên qua vách thông đạo để vồ về phía Tiêu Thiên đang nhảy nhót bên trong.
“Bạch Nhãn”
Ba lần bất ngờ là đủ rồi, đến lần thứ tư này Tiêu Thiên đã có thể chủ động trong việc tránh né và phần nào đó là chống đỡ công kích của đối phương bằng khả năng quan sát âm bản 360 độ không góc chết từ đôi mắt trắng dã như người mù được [ Kế Thừa ] từ Kaguya.
Còn may Cthulhu không hiểu vì sao chỉ dùng hoài một thủ đoạn là xúc tu đâm và đập không đổi, nhưng như vậy cũng tốt, nếu con bạch tuộc lớn kia không biến chiêu thì Tiêu Thiên hoàn toàn có lòng tin mình sẽ chạy được. Hoặc là hắn đã từng hy vọng chuyện nên như thế, cho đến khi…
“Đ-Đại nhân… cứu ta… cứu… ta… với… ”
...phía sau chợt vang lên tiếng cầu cứu của Lilim, người lúc này đang toàn thân máu me nằm sấp trên đất rên rỉ. Quan trọng hơn là hai chân nàng vậy mà mắc kẹt dưới một trong các xúc tu của Cthulhu.
“Mẹ kiếp!” - Nắm tay siết chặt, răng ngà khẽ cắn, Tiêu Thiên muốn tự vả mình một cái, nhưng lúc này một giây chậm trễ rất có thể sẽ phải trả bằng tính mạng nên hắn thay vì làm chuyện đó, hắn quyết định kết ấn: “Ta nhất định sẽ hối hận vì chuyện này!”
“Song Sinh Quỷ - Khai”
Theo thuật thức được Tiêu Thiên thi triển, chỉ thấy từ sống lưng Lilim bỗng nhiên mọc ra một cánh tay nhân loại tối màu vô cùng quỷ dị. Cánh tay kia bất ngờ xuất hiện khiến chính người mang nó trên thân cũng bất ngờ, nhưng hành động sau đó còn bất ngờ hơn.
Xoẹt!
“Aaaaa… chân của ta… chân của ta…”
Một cú vung tay duy nhất và cả hai chân Lilim đều bị cánh tay kia chặt đứt tận đùi khiến nàng nhịn không được thét lên đầy đau đớn, nhưng rồi tiếng la hét chợt im bặt khi từ nơi vết cắt bê bết máu đen kia vậy mà bất thình lình mọc ra hai cẳng chân hoàn toàn mới nguyên và lành lặn, chỉ là có chút tối màu như cánh tay trên lưng mà thôi.
Chưa hết bất ngờ vì bản thân là quỷ còn gặp quỷ giữa ban ngày, Lilim đã lần nữa nghẹn họng trân trối khi hai chân “của nàng” cứ thế tự mình cử động, kết hợp với cánh tay sau lưng chống lấy thân thể đã chết trân vì ngạc nhiên của nàng để chạy như bay về phía Tiêu Thiên.
“Ngẩn người cái gì!? Chạy mau!” - Cố tình quay về để đón Lilim lại thấy cô nàng nữ quỷ này giữa lúc sống chết còn ngơ ngơ ngác ngác hết nhìn tay đến ngó chân mình, Tiêu Thiên nhịn không được quát lên.
“A! Chạy… chạy…” - Bị tiếng quát của Tiêu Thiên gọi tỉnh, lại được hắn dùng Tứ Chi Đạn/Dalet hồi phục mọi tổn thương, Lilim lúc này mới hồi thần để tự chạy trên đôi chân của mình.
Choang! Ầm! Ầm! Ầm!
…
Choang! Ầm! Ầm! Ầm!
…
Choang! Ầm! Ầm! Ầm!
Một đường chạy thẳng, một đường không ngừng tránh né các xúc tu. Từ ban đầu còn là hai người chạy song song với nhau, hiện tại đã biến thành Tiêu Thiên cõng Lilim vì nàng đã sớm kiệt sức.
“Xin lỗi đại nhân, đều là do Lilim vô dụng.”
Tiêu Thiên không đáp, chỉ tập trung chạy. Hắn phải chạy, bởi vì ngoài công kích không thấy điểm dừng của Cthulhu ra thì không gian phong bạo và hiệu ứng sụp đổ do vách tường thông đạo bị hư hại nghiêm trọng cũng đã dít sát tới đít rồi.
“Hệ Thống, ta đang đi tới hay đi lùi vậy?”
“Tích… ký chủ đang đi tới.”
“Bao xa nữa thì đến lối ra?”
“Tích… với tốc độ hiện tại thì ký chủ cần phải chạy liên tục hai ngày hai đêm nữa mới tới lối ra.”
“Cho ta một phương án có thể thoát khỏi nơi này trong hai phút, bất kể hậu quả.” - Ngắn gọn, không dài dòng, bởi vì mạng không còn tức là cái gì cũng không còn nữa rồi.
Hệ Thống cũng biết Tiêu Thiên không nói chơi, lúc này im lặng như đang tính toán mọi khả năng. Và chỉ chưa đầy năm giây sau, câu trả lời chính thức đi ra.
“Tích… bản Hệ Thống có thể giúp ký chủ, nhưng sau đó sẽ phải rơi vào trạng thái ngưng hoạt động cho tới khi có ít nhất hai nguồn năng lượng tương tự dị hỏa để khôi phục trở lại. Ký chủ có chắc muốn làm chuyện này hay không?”
“Nghiêm trọng như vậy!?” - Hơi nhướng mày kinh ngạc, nhưng rồi rất nhanh hắn liền gật đầu: “Hai loại dị hỏa mà thôi, chơi!”
“Tích… chúc ký chủ may mắn và hẹn gặp lại.”
Theo thanh âm của Hệ Thống vang lên, Tiêu Thiên bỗng nhiên cảm thấy từ đâu đó trong sâu xa cơ thể chính mình bỗng nhiên bùng lên một luồng sức mạnh vừa to lớn, vừa mạnh mẽ mà lại không thể kiểm soát. Luồng năng lượng đáng sợ đến mức trong một sát na hắn đã nhịn không được nghĩ rằng mình sẽ bạo thể mà chết với nó. Thế nhưng sau tất cả, những năng lượng kia lại không hề cuồng bạo hay mất trật tự, ngược lại còn vô cùng nhu hòa và thân thiện.
Sức mạnh thần bí vừa xuất hiện liền trải dọc toàn thân Tiêu Thiên, nhìn bên ngoài giống như thân thể hắn được dát trong một lớp ánh sáng bạc nhu hòa, thần thánh. Rất nhanh sau đó, những ánh bạc lấp lánh kia nhất loạt bùng lên chói mắt, đem Tiêu Thiên biến thành mặt trời nhỏ lướt nhanh bên trong thông đạo không gian.
“Lilim, bám chặt vào!”
Bản thân là người muốn Hệ Thống cứu mình nhanh nhất có thể, nhưng rồi chính Tiêu Thiên cũng chẳng ngờ được lại nhanh đến thế này. Trong sát na cuối cùng ấy, hắn chỉ kịp la lên một tiếng vội vàng, sau đó cùng với nữ quỷ sau lưng đồng loạt… tan biến thành bụi phấn như bị Thanos búng tay.
Choang! Ầm! Ầm! Ầm!
Ào! Ào! Ào!
“A!!! Nữ nhân điên, ngươi chờ đó cho taaaaa…”
Tiêu Thiên và Lilim biến mất cũng là lúc vị trí hai người vừa đứng bị xúc tu của Cthulhu đập nát. Nhất thời trong không gian chỉ còn vang vọng từng âm thanh tan vỡ, kèm theo không gian phong bạo điên cuồng cắt chém, văng vẳng trong đó là tiếng ai đó phẫn nộ gầm lên đầy không cam lòng.
…
Cùng thời điểm, ở đầu bên kia của thông đạo.
Tiêu Thiên được Hệ Thống xác định là đang đi tới, đồng nghĩa với Wanda, Mỹ Đỗ Toa, Tử Nghiên và Hân Lam bên này đang đi ngược trở về lối vào. Cả đám ngồi Thuyền Không Gian bảy ngày mới đến được đây, bây giờ muốn bay trở về ít cũng phải mất cả tháng.
Bình thường một tháng không dài, nhưng trong bối cảnh không gian phong bạo đuổi sát sau lưng thì một phút cũng đã quá dài rồi chứ đừng nói đến tận một tháng. Hay nói cách khác là nếu không có phép màu xảy ra, thì rất có thể bốn bóng hồng này sẽ cùng nhau hương tiêu ngọc vẫn tại đây.
“Làm sao bây giờ? Cứ chạy thế này không phải là cách a?” - Mỹ Đỗ Toa cắn răng, giọng đầy lo lắng hỏi.
“Còn nước còn tát thôi. Ta chết không thành vấn đề, chỉ mong chủ nhân bên kia được an toàn.” - Wanda lạnh nhạt đáp.
“Lão sư chết bằm! Nếu lần này may mắn thoát nạn, ta nhất định sẽ đòi hắn một trăm, không, một ngàn viên Long Thần Tán làm đền bù mới được.”
Xà Nữ Vương lo lắng, Phù Thủy Đỏ tận tâm, đến mức Tử Nghiên vẫn còn lo ăn được. Đang lúc cả đám mỗi người ôm một thái độ, mỗi người mang một tâm tư khác nhau, còn sau lưng không gian phong bạo vẫn từ từ từng chút một rút ngắn khoảng cách báo hiệu cái chết chậm rãi mà không thể tránh khỏi đang đến dần, thì… phép màu thực sự xảy ra bằng một cách không thể tin nổi.
Chỉ thấy…
“Các ngươi nhìn! Kia là cái gì?”
“Đó là… Thuyền Không Gian, phải không?”
“Giống lắm, nhưng tại sao nó lại đậu ở đó, vẫn là trong tư thế quay ngược sẵn như đang chờ đón chúng ta vậy?”
...giữa thông đạo đang không ngừng run rẩy và phát ra những âm thanh đổ vỡ cùng tiếng phong bạo cắt chém chói tai, thì từ đằng xa bỗng nhiên lấp ló một chiếc Thuyền Không Gian.
“Mặc kệ nó là cái gì hay vì sao, lúc này giữ mạng trước đã rồi tính!”
“Nói không sai, đi!”
Các cô nàng liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, chợt cả đám bùng phát tốc độ tối đa lao nhanh tới chiếc thuyền cứu khổ cứu nạn ngoài xa. Đáng nói là, ngay khi mọi người vừa đến gần Thuyền Không Gian thì một bóng người toàn thân che trong áo báo đen rộng thùng thình bỗng nhiên xuất hiện trên boong thuyền nhìn xuống mọi người.
“Cũng còn may là đến kịp thời. Mọi người nhanh lên thuyền đi.”
“Giọng nói này… gương mặt đó… ngươi là… Vân Vận!?”
Nghe được Mỹ Đỗ Toa bàng hoàng thốt lên, bóng người kia hơi khựng lại, chợt bàn tay thọn gọn chậm rãi vén xuống mũ trùm đầu, để lộ ra bên trong dung nhan thanh thuần, ôn nhu từng khiến cả Gia Mã Đế Quốc say mê, nhưng hôm nay đã nhiều hơn sự từng trải và thành thục.
“Nữ Vương bệ hạ, đã lâu không gặp!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK