“Con người sinh ra là để sống quần cư, kẻ không biết điều tiết bản thân tự khiến mình xa cách xã hội chắc chắn là mất nhiều hơn được. Nữ nhân này… non!” - Khẽ lắc đầu lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt Tiêu Thiên chậm ra chuyển sang hai lão giả phía sau Phượng tiểu thư, gương mặt chợt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Gầy gò, già yếu nhìn như gió thổi nhẹ một cái cũng không chịu nổi, nhưng theo những gì hắn biết thì hai lão giả này rất có thể là hai siêu cường lục tinh Đấu Tông, thực lực sâu không lường được.
“Đó là Phượng tiểu thư của Phong Lôi Các sao? Đúng là người như tên a, xinh đẹp mà cao ngạo như một con Phượng Hoàng vậy.”
“Nàng cũng đến xem như mười vị trí mất một rồi!”
“Vậy thì chưa chắc! Trung Châu ngọa hổ tàng long, thiên tài đâu đâu cũng có. Muốn đạt một chỗ trong mười người, đâu phải chỉ dựa vào diện mạo và bối cảnh chứ?”
“Nói không sai. Thiên Mục Sơn từ lâu nổi tiếng quỷ dị với cấm chế tự nhiên của nó. Người có thực lực quá cao tiến vào sẽ dẫn động năng lượng triều tịch. Lúc đó tự mình làm khổ mình thôi.”
“Bởi vậy mới nói, muốn lên được Yêu Mục Phong phải dựa vào thực lực bản thân là chính, chứ dăm ba cái loại hoa trong nhà kính chỉ biết chờ cường giả trông nom thì không ăn thua.”
“...”
Xung quanh liên tục nổi lên những tiếng đàm luận xì xầm, nhưng đều chẳng khơi nổi hứng thú trong lòng Tiêu Thiên. Dù sao mỹ nữ xung quanh Vô đại nhân nhiều lắm rồi, Nhân có, Thần có, Ma Thú hóa hình có, thậm chí Quỷ cũng có luôn, thêm hay bớt một Phượng tiểu thư cũng không khác biệt gì lắm. Về phần Thiên Mục Sơn tồn tại cấm chế giới hạn thực lực, Tiêu Thiên cũng đã sớm biết. Không phải vậy còn lâu hắn mới chạy tới chỗ này tranh bảo chỉ bằng thực lực mới đột phá nhị tinh Đấu Vương quèn mới đột phá gần đây đâu.
Ánh mắt rời khỏi người Phượng tiểu thư, Tiêu Thiên nhìn qua đường lên núi, nơi lúc này đã chật kín đầu người, nhưng chưa một ai dám đi lên Thiên Mục Sơn.
“Xem ra vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để xông vào a.”
Ma thú trên núi rất nhiều, mà thực lực lại vô cùng khủng bố, bây giờ đi vào thì chẳng khác nào đem mỡ dâng miệng mèo. Cho nên ai nấy cũng đều bình tĩnh chờ năng lượng triều tịch nổ ra áp chế hung tính của ma thú mới có thể tiến vào an toàn.
“Mộc trưởng lão, lần này tam Các còn lại có đưa người đến không?” - Trên lưng Thất Thải Linh Hạc, Phượng tiểu thư đưa mắt nhìn quanh tràng một vòng, chợt mở miệng nói chuyện, âm điệu thanh thúy pha lẫn chút lạnh lùng.
“Làm sao có thể không đến đ chứ.” - Phía sau nàng, một lão ẩu áo bào xanh khẽ cười đáp: “Vạn Kiếm Các có Đường Ưng, Hoàng Tuyền Các có Vương Trần, Tinh Vẫn Các có Mộ Thanh Loan đều đã là Đấu Hoàng đỉnh phong. Thiên Sơn Huyết Đàm năm nay là cơ hội tốt để đột phá Đấu Tông, bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha.”
Nghe được ba cái tên phong vân không kém bản thân mình, Phượng tiểu thư khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt thoáng hiện lên vẻ hưng phấn: “Hy vọng kỳ tranh đoạt Thiên Sơn Huyết Đàm năm nay đủ thú vị!”
Lời này để lão giả áo bào đỏ còn lại nhịn không được nghiêm nghị nói: “Tiểu thư, trước khi đi Các chủ đã căn dặn ngài nên cẩn thận. Thiên Sơn Huyết Đàm năm nay thu hút rất nhiều cường giả trẻ tuổi tụ họp. Ngoại trừ ba tên kia, nói không chắc vẫn còn ẩn giấu một vài người đủ sức tranh giành vị trí với ngài. Cho nên muốn thành công cần phải cẩn thận hơn.”
“Ngươi đang nói nữ nhân gọi Hàn Nguyệt kia à?” - Phượng tiểu thư có chút bĩu môi: “Nàng ta chỉ là một ngũ tinh Đấu Hoàng mà thôi, sợ cái gì?”
“Hàn Nguyệt không phải vấn đề, nhưng thế lực gọi Tề Thiên Cung đằng sau nàng ta, đặc biệt là vị chí cường nghi là Đấu Thánh kia mới cần phải được lưu tâm.”
“Tề Thiên Cung gì đó trước giờ chưa từng nghe, mà người kia cũng chắc gì đã là Đấu Thánh, các ngươi đừng thần hồn át thần tính. Nói không chừng tất cả đều là do Vân trưởng lão bịa ra để khỏi bị trách phạt tội làm việc bất lợi mà thôi.”
“Tiểu thư…”
“Huống hồ, Thiên Mục Sơn có năng lượng triều tịch hạn chế lực lượng, Đấu Tông trở lên đều bị áp chế ngược trở về Đấu Hoàng. Chỉ cần đối phương là Đấu Hoàng, ta có tự tin mình sẽ không thua.”
“Tiểu thư nói không sai!” - Chưa chờ lão giả áo đỏ kịp mở miệng, lão ẩu áo xanh đã cười cướp lời: “Hỏa lão đầu, ngươi cũng đừng nâng cao người khác mà hạ thấp bản thân thế. Đừng quên ngay cả Các chủ từng tự mình thừa nhận thực lực của tiểu thư là vô địch dưới Đấu Tông, cho dù có gặp phải Đấu Tông cũng có sức đánh một trận chứ chẳng phải không.
Lại nói, Tề Thiên Cung gì đó nếu thực sự có Đấu Thánh chống lưng thì đã sớm danh dương thiên hạ rồi chứ việc gì phải chờ tới hôm nay mới lộ diện, đúng không?”
Lão giả áo đỏ nghe xong nhướng mày định cãi, nhưng lại bị Phượng tiểu thư xua tay chặn lại: “Hỏa trưởng lão yên tâm. Ta cẩn thận là được.”
“Vâng! Lão phu chỉ nhắc nhở ngài vậy thôi.” - Biết rằng nói nữa cũng vô dụng, lão giả áo đỏ đành khẽ lắc đầu bất đắc dĩ.
Nhìn dáng vẻ đối phương như vậy, Phượng tiểu thư cũng lười nhiều lời. Đôi mắt đẹp đảo quanh một vòng, chợt chậm rãi nhắm lại dưỡng thần chờ đợi.
Và một đợi này chính là ba ngày sau.
...
Thiên không lặng gió, trời xanh, mây trắng, nắng vàng ấm áp, chỉ có dưới mặt đất là càng lúc càng đông người. Lúc này tầng mây dày đặc như bông vụ bao trùm quanh Yêu Mục Phong bỗng nhiên xoay chuyển mãnh liệt, sâu trong núi rừng cũng bất chợt vang lên vô số âm thanh ầm ầm vang dội, để rồi từ đó không ngừng cuồn cuộn tuôn trào ra tầng tầng năng lượng năm màu che phủ cả đất trời. Tràng cảnh giống như một con mãnh thú viễn cổ giật mình bừng tỉnh sau giấc ngủ thật dài.
Bùng! Vù! Vù! Vù!
“Oa!!!”
Ẩn sâu mây mù đã dần chuyển màu xám xịt, năng lượng tựa như biển sâu vô tận nổi sóng trên không, cảnh tượng đời người hiếm gặp đó khiến những kẻ đang ngẩng đầu nhìn lên phải há hốc mồm than thở.
Nhìn từng tầng năng lượng như thủy triều cuộn dâng rồi nhất tề thổi tung mây mù lan tỏa ra khắp không trung, vài kẻ còn đang lơ lửng trên bầu trời phải nháo nhào hạ xuống, bằng không may bị làn sóng năng lượng khủng khiếp này cuốn đi, sợ rằng Đấu Tông cũng phải lột một lớp da a.
Từng cơn sóng năng lượng tỏa ra năm màu không ngừng lan tỏa dồn dập, đợt sau nối liền đợt trước khuếch đại mà đi, dưới ánh mặt trời trở nên lấp lánh như một dòng sông ngũ sắc tung hoành quét ngang tinh không, thoạt nhìn thì huyễn lệ vô bì, nhưng ẩn sâu trong vẻ đẹp rạng ngời đó lại là nguy hiểm trí mạng.
Giờ phút này, mọi người đều có thể dễ dàng cảm nhận được năng lượng xung quanh Yêu Mục Phong đang trở nên càng lúc càng cuồng bạo, biến cả tòa Thiên Mục Sơn Mạch thành một thỏi nam châm thiên nhiên khổng lồ, tham lam hút lấy hút để toàn bộ năng lượng trong thiên địa tụ về.
Cảnh tượng hùng vĩ mà đồ sộ đến nỗi kẻ gọi được cả thiên thạch từ trên trời xuống như Tiêu Thiên cũng nhịn không được kinh ngạc.
“Năng lượng khủng bố đến mức này, chẳng trách mỗi lần chỉ có mười người được đi vào Thiên Sơn Huyết Đàm nhưng vẫn có vô số kẻ tụ tập về đây. Xem ra mục đích bọn họ nhắm tới không phải là nơi cao nhất kia, mà chỉ đơn giản là muốn lợi dụng thời điểm triều tịch này này để tu luyện mà thôi.” - Nhìn biển người khổng lồ đã bắt đầu chậm rãi chuyển động, Tiêu Thiên khẽ lắc đầu thở dài một hơi, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.
Đạo lý ăn cỗ đi trước - lội nước theo sau ai cũng biết, bất kể là Thiên Sơn Huyết Đàm hay ở nơi nào khác, kẻ đến đích đầu tiên lúc nào cũng sẽ là kẻ chiếm được nhiều lợi ích hơn cả, cho nên ai cũng muốn mình là người nhanh nhất, may mắn nhất.
Ôôôôô… Ầm!
“Ừm!? Bắt đầu rồi sao?”
Đang lúc Tiêu Thiên còn đang im lặng ngẫm nghĩ thì trận trận âm thanh thét gào, cùng với đó là hình ảnh biển người giẫm đạp lên nhau xông tới đã chính thức xảy ra. Tràng cảnh so với lễ hành hương về Thánh địa Mecca hàng năm của người đạo Hồi còn phải thảm liệt hơn nhiều.
Quáccccc… Vùùùùù…
Giữa những ồn ào mà hỗn loạn ấy, một tiếng Hạc minh thanh thúy chợt vang lên. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy Thất Thải Linh Hạc đã sải đôi cánh khổng lồ của nó chở theo Phượng tiểu thư lượn vòng giữa không trung. Mỗi lần vỗ cánh là một trận cuồng phong cực mạnh toát ra thổi rạp hàng trăm người té lăn ra đất, chỉ những kẻ thực lực tương đối mới có thể trụ vững dưới cơn gió lốc này, thậm chí vài người còn nhanh trí mượn đó làm lực đẩy nhắm thẳng đường lên núi mà lao đi.
“Hai vị trưởng lão, xin hãy đợi bên ngoài. Việc còn lại cứ giao cho ta.” - Thấy mặt đất bên dưới đã được Thất Thải Linh Hạc quạt ra một khoảng trống, lúc này Phượng tiểu thư mới quay đầu thản nhiên nói.
“Vâng! Tiểu thư cẩn thận.” - Hai vị trưởng lão Phong Lôi Các nhất tề đáp, không quên căn dặn nàng một câu.
Phượng tiểu thư khẽ gật đầu, chợt mũi chân điểm nhẹ lên thân Hạc, thân thể mảnh mai hóa thành một đạo cầu vồng bay vọt về phía biển người chen chúc.
…
Giữa tràng cảnh chen chúc và hỗn loạn, người ta bất chợt nhìn thấy trên đầu mình lướt qua một thiếu nữ váy hoa, đôi chân thon dài miên man đạp nhẹ hư không, đạo ánh sáng bạc lóe lên, thân hình như một con Phượng Hoàng cao quý thanh tao, bay thẳng về phía lối vào sơn mạch.
Theo lối vào càng lúc càng gần, khóe môi của thiếu nữ váy hoa thậm chí đã cong lên nụ cười đắc ý nhàn nhạt thì bỗng nhiên…
Vút!
...một âm thanh xé gió chợt vang lên bên tai nàng, theo sau bởi một bóng trắng như truy tinh cản nguyệt cấp tốc lướt qua khiến thiếu nữ váy hoa có chút ngẩn người. Mà cũng bởi vì một thoáng ngẩn người này làm chậm trễ, thiếu nữ váy hoa cứ thế bị bóng người kia lao vụt qua trên đỉnh đầu, chỉ trong nháy mắt từ đệ nhất đã bị biến thành lão nhị.
“Hừ!”
Thân ảnh xuất hiện đột ngột này làm cho thiếu nữ váy hoa khá là kinh hãi, nhưng rồi rất nhanh mày liễu khẽ nhướng lên, trong cổ họng phát ra âm thanh hừ lạnh như sấm, cùng lúc đó ngọc thủ nàng vươn ra, hấp lực từ trong tay cuồn cuộn tuôn trào.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK