“Lôi Thần Thiên Cân Chùy”
Trọng lượng khổng lồ của Hạo Lôi Chùy, kết hợp với tốc độ cao và cú vung tay đầy sức mạnh của Hồng Thần, tất cả hợp lại tạo thành một chiêu Lôi Thần Thiên Cân Chùy nặng tời ngàn cân như cái tên của nó.
Trúng một đòn này thì đừng nói là thân thể mảnh mai của Hàn Nguyệt, sợ rằng ngay cả Thiên Thạch Đài đều phải bị đánh vỡ chứ chẳng đùa. Tuy nhiên, mấu chốt của vấn đề ở đây là phải trúng trước đã.
“Hừ!” - Vẻ mặt lạnh tanh ngước lên nhìn Hồng Thần như hóa thân thành lưu tinh lao xuống đầu mình từ trên không trung, ánh mắt Hàn Nguyệt chợt trở nên điên cuồng.
Ầm!
Gót ngọc khẽ nâng gót rồi mạnh mẽ dẫm xuống mặt đất, chỉ thấy quanh thân Nguyệt Tiên Tử bỗng nhiên bùng nổ đại lượng Băng đấu khí ra xung quanh theo hình gợn sóng, đem vô vàn những mảnh băng tinh cả bể lẫn lành rải rác khắp Thiên Thạch Đài thổi cho lắc lư dữ dội.
Sau chốc lát lắc lư, những băng tinh giống như có linh tính, lại tựa hồ được lực lượng kỳ dị dẫn dắt cứ thế nhanh như chớp tụ lại với nhau thành từng cây gai băng màu tím nhạt thô to, sắc lẹm đâm thẳng lên bầu trời.
“Tử Huyết - Băng Sát”
Vút! Vút! Vút! Vù! Vù!
Lôi Chùy từ trên xuống - Băng Thứ từ dưới lên, cả hai dũng mãnh lao vào nhau không chút khoan nhượng. Thời gian như ngừng trôi, không gian trong một sát na này cũng trở nên tĩnh lặng. Mãi cho đến khi…
Ầm! Ầm! Ầm!
Tạch! Tạch! Rẹt! Rẹt! Choang
Vù! Vù! Vù!
...âm thanh nổ tung vang vọng; hình ảnh lôi điện bò ngổn ngang; các mảnh băng tinh và gạch đá văng tung tóe; cùng với đó là sóng năng lượng cuốn theo phong bạo tất cả đồng loạt phóng thẳng lên bầu trời dưới dạng một đám mây hình nấm khổng lồ có thể nhìn thấy từ xa hàng km.
Nhất thời, toàn trường tĩnh lặng. Chỉ là chưa được bao lâu mọi người đã phải ồ lên kinh ngạc khi từ trong khói bụi xen lẫn với sương mù ngập trời bỗng nhiên bắn ngược ra một đạo thân ảnh.
Ầm! Vù! Bịch! Sọattttt…
Đạo thân ảnh kia giống như trúng phải trọng kích, cả người cứ thế bay ngang qua không trung, té xuống nền đá cứng rắn bên dưới, sau đó tiếp tục trượt dài thêm một đoạn nữa mới miễn cưỡng ngừng lại được.
Ngay lập tức, cả Thiên Thạch Đài bùng nổ.
“Nguyệt nhi!!!”
“Đó là… Hàn Nguyệt! Nàng trúng chiêu rồi sao?”
“Nhìn tình huống này có vẻ là như vậy a!”
“...”
Xung quanh khán đài, các khán không ngừng nghị luận ầm ĩ, vài người vì yêu mến Nguyệt Tiên Tử mà đứng bật cả dậy vì bất an.
Còn trong khi đó trên đài cao, Gia chủ và các trưởng lão Hàn gia nhìn thấy Hàn Nguyệt trúng đòn trọng thương liền muốn động thân xuống đài, thế nhưng Hồng gia cũng không phải ăn chay. Huống hồ, ngồi ngang hàng với Gia chủ Hồng gia Hồng Lập hiện giờ còn có một lão giả toàn thân áo báo đen, ngực đeo huy chương hình tiểu tháp có lôi điện vờn quanh, khỏi nói cũng biết là cao tầng Phong Lôi Các - Bắc. Một khi Hàn gia nhúc nhích thì bọn họ cũng sẽ ra tay ngăn cản ngay thôi.
Dưới sân, ngoài Hàn Nguyệt đã được xác nhận là trúng đòn trọng thương nằm im trên đất ra, thì cùng lúc đó ở nửa còn lại của Thiên Thạch Đài, thân hình của Hồng Thần cũng chậm rãi hiện ra khi sương khói dần tan đi.
“Cho ngươi thấy… hộc… hậu quả … hộc… hộc… lấy trứng chọi đá… hộc… hộc…”
Vẫn toàn thân bọc trong lôi điện, trên tay là Hạo Lôi Chùy, thế nhưng Hồng Thần của hiện tại lại không còn hừng hực khí thế như Lôi Thần ít phút trước nữa, thay vào đó là chùy cắm trên đất, quỳ gối một chân, thở dốc không ngừng, mồ hôi nhễ nhại liên tục bị lôi điện quanh thân làm cho bay hơi bốc lên từng làn sương trắng. Từ xa nhìn lại giống như một cỗ máy quá tải đang kêu gào hỏng hóc. Có vẻ như hắn thắng rồi, nhưng không hề dễ dàng và nhẹ nhàng như trong tưởng tượng của mọi người.
Nhìn thấy Hồng Thần tuy rằng chật vật nhưng lại không có bất kỳ tổn thương thực chất nào ngoài một vết trầy trên gò má, so với Hàn Nguyệt nằm im trên mặt đất đằng xa, trong lòng mọi người đều dâng lên cùng một suy nghĩ, đó là… trận chiến kết thúc rồi.
Hoặc là không!
Giữa lúc mọi người còn chưa kịp chúc mừng người thắng hay tiếc thương cho kẻ thua, thì biến cố bất thình lình xảy ra.
Tạch! Tạch! Rắc! Rắc! Rắc!
“Chuyện gì…”
Vẫn là tràng cảnh các mảnh băng tinh đã vỡ trước đó điên cuồng rung lắc, sau đó là hàng loạt gai băng đâm từ mặt đất dưới chân Hồng Thần thẳng lên bầu trời, ép hắn không thể không tránh lui.
Tuy nhiên, lần này mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Tạch! Rắc! Vút! Vút! Vút!
“Hừ!”
Liên miên bất tận gai băng không ngừng mọc lên từ mặt đất, bất kể Hồng Thần chạy bao nhanh, bao xa, bao lắt léo, chỉ cần vừa đặt chân xuống liền sẽ có một đầu băng thứ nhọn hoắt nhắm thẳng hoa cúc hầu hạ hắn.
“Mẹ kiếp! Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Phàm là tu luyện giả, ai cũng biết muốn công kích của mình đuổi theo đối phương thì người thi thuật phải bằng cách nào đó khóa chặt được khí tức nạn nhân, và Hồng Thần cũng không ngoại lệ. Thế nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ tinh thần lực hay dấu ấn gì trên người mình để bị khóa chặt cả, vậy mà những gai băng này cứ như có mắt trên thân, cứ thế đuổi sát theo hắn như keo da chó nửa bước không rời.
“Đã như vậy…”
Nghĩ không ra, Hồng Thần quyết định không nghĩ nữa, thay vào đó là hành động.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn chợt trầm xuống, hai chân mạnh mẽ phát lực đem thân người lần bật cao lên không trung, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Hàn Nguyệt nãy giờ vẫn nằm trên mặt đất hiện lên vẻ điên cuồng.
“Trước thực lực tuyệt đối, mọi mưu ma chước quỷ đều là vô dụng mà thôi!”
“Thiên Toái Lôi Chùy”
Theo tiếng gầm lớn hạ xuống, Hạo Lôi Chùy trong tay Hồng Thần vậy mà được hắn ném mạnh về phía Hàn Nguyệt, còn thân thể hắn lại mượn phản lực lộn vòng ra sau tránh đi một mũi gai băng đâm lên từ mặt đất.
“Bất kể ngươi nằm đó giở trò gì, một chùy này nhất định sẽ ép ngươi phải lộ nguyên hình.”
Về cơ bản, ý tưởng vây Ngụy cứu Triệu của Hồng Thần là không có gì sai cả, đáng tiếc…
“Chờ ngươi nhảy lên nãy giờ!”
...có vẻ như nó đã sớm nằm trong tính toán của Hàn Nguyệt mất rồi.
Theo đó, chỉ thấy Nguyệt Tiên Tử nãy giờ vẫn nằm im bỗng nhiên hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Hồng Thần, để lộ ra gương mặt đầy rẫy những hoa văn màu đen ma mị và nụ cười lạnh lùng, cùng lúc đó bàn tay non mềm của nàng cũng biến đổi thành một thủ ấn kỳ dị rồi đập mạnh xuống mặt đất.
“Tử Huyết - Thăng Sát”
Hành động này lập tức tạo ra một vòng khí lãng đem những băng thứ, băng tinh v.v. trải đầy trên Thiên Thạch Đài rung lắc một trận, sau đó nhanh như chớp tái tổ hợp với nhau thành một đầu Băng Long khổng lồ màu tím nhạt há rộng miệng gầm thét một tiếng vang dội, cuối cùng mới dùng thế Phi Long Thăng Thiên cắn về phía Hồng Thần đang lơ lửng trên bầu trời.
Grào! Nganggggg…
Đấu võ đài cấm phi hành, mà Băng Long lại lao tới đúng thời điểm Hồng Thần rơi vào trạng thái lực cũ đã hết - lực mới chưa sinh vô cùng nhạy cảm khiến hắn không còn cách nào khác ngoài làm ra phòng thủ tình huống bằng tư thế đan chéo hai tay trước ngực, đồng thời toàn thân bùng nổ đấu khí tạo thành khải giáp, hy vọng mình sẽ chống chịu được.
“Nữ nhân điên! Aaaaa…”
Bị Băng Long điên cuồng cắn xé trên bầu trời, Hồng Thần nhịn không được gào lên trong đau đớn. Nhưng cùng lúc đó dưới mặt đất, một chiêu Tử Huyết - Thăng Sát này cũng đã lấy đi của Hàn Nguyệt cơ hội duy nhất để phòng ngự “phi chùy” Thiên Toái Lôi Chùy rồi.
Hoặc là không!
Đang lúc mọi người ngạc nhiên khi thấy Hồng Thần trúng chiêu, đồng thời càng hoảng sợ vì Hàn Nguyệt chuẩn bị hương tiêu ngọc vẫn, thì biến cố bất ngờ lại diễn ra.
Gràooo!!!
Chỉ thấy quanh thân Hàn Nguyệt đang nằm dưới mặt đất bỗng nhiên hiện lên hư ảnh mơ hồ của một sinh vật trông giống con rùa, nhưng lại có mai cua và ba cái đuôi giống đuôi tôm.
Dưới ánh mắt gặp quỷ của tất cả mọi người, “rùa lớn” vừa hiện hình liền ngửa cổ gầm lớn một tiếng vang vọng, sau đó lập tức co rụt toàn thân lại thành một khối nửa hình cầu màu xanh lam bao phủ lấy Hàn Nguyệt, khỏi nói cũng biết nó muốn thay nàng chống đỡ “phi chủy” đang lao tới từ trên không.
Keng! Ầm! Tạch! Rẹt! Rẹt!
“Phi chùy” xé rách không khí lao tới nện lên mai rùa phát ra một tiếng vang thanh thúy như kim loại va chạm với nhau, dư chấn tạo ra áp lực khổng lồ đập mạnh xuống Thiên Thạch Đài khiến nó run rẩy một trận, sau đó… không có sau đó nữa.
Tất cả những gì một kích nén giận Thiên Toái Lôi Chùy của Hồng Thần làm được không gì khác hơn ngoài một tiếng vang, chút rung chuyển và vài tia lôi điện lách tách như chập điện, rồi Hạo Lôi Chùy cứ thế nằm lăn lóc trên mặt đất mà thôi.
Kế hoạch vây Ngụy thất bại, cùng lúc đó tại nước Triệu xa xôi, rốt cuộc Hồng Thần cũng đã có thời gian thở một hơi, đồng thời nghĩ ra chuyện gì đang xảy ra với mình.
“Aaaaa… Phá cho ta!”
Tạch! Rẹt! Rẹt! Ầm! Đoàng! Đoàng!
Chỉ nghe giữa không trung chợt vang lên tiếng gầm trầm thấp đầy phẫn nộ, theo sau bởi những âm thanh nổ vang không ngừng của lôi điện và sấm chớp, cùng hình ảnh một khối lôi cầu khổng lồ bùng lên chói sáng, đem đầu Băng Long đang ngậm nó trong miệng đập vỡ từ đầu đến đuôi thành vô số mảnh băng đá li ti lấp lánh dưới nắng vàng.
“Hàn Nguyệt!!!” - Lôi cầu dần lắng xuống để lộ ra gương mặt Hồng Thần đã biến cực kỳ âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Hàn Nguyệt trước đó còn ẩn chứa đùa giỡn cùng hâm mộ cũng đã trở nên lạnh lùng: “Ngươi chọc giận bản thiếu gia, hậu quả rất nghiêm trọng!”
“Phải không!? Ta cũng đang muốn thử xem nghiêm trọng là nghiêm trọng như thế nào đây!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK