Nhìn thấy toàn trường không xuất hiện thêm thanh âm ồn ào nào nữa, Lôi tôn giả mới khẽ gật đầu, nói tiếp: “Đại hội Tứ Phương Các lần này có tổng cộng năm mươi ba người người tham gia, đã bao gồm bốn đệ tử của Tứ Phương Các. Quy củ thì vẫn như cũ, bắt đầu bằng loạn chiến, đến khi giữa sân chỉ còn tám người mới thôi. Bây giờ, tất cả người dự thi cùng tiến lên trường đấu đi.”
Thanh âm Lôi tôn giả vừa tắt, trên quảng trường liền vang vọng một loạt tiếng xé gió, theo sau bởi từng đạo thân ảnh trẻ tuổi thoáng hiện trên trường đấu, sau đó đồng loạt tản ra bốn phía quảng trường, mỗi người đều nhìn chằm chằm lẫn nhau duy trì cảnh giác.
Những người này vừa xuất hiện, nhất thời khiến đại hội trở nên nóng bỏng. Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc như bài sơn đảo hải vang vọng khắp nơi trên đỉnh núi, mơ hồ còn át cả tiếng sấm.
Những người dự thi vừa vào tràng đấu thì trên đài khách quý, ba người Mộ Thanh Loan, Đường Ưng, Vương Trần cũng liếc nhau một cái, thân hình chợt động đã nhẹ nhàng nhảy vào quảng trường. Mà ngay khi ba người họ vừa vào thì đám người xung quanh liền tránh ra một khoảng trống. Ở đây ai cũng biết thực lực của ba người họ, bởi vậy tự nhiên là sẽ không tự động nhào ra mà nạp mạng.
Là nhân vật chính của đại hội lần này, sự xuất hiện của ba người Mộ Thanh Loan giữa trường đấu càng khiến tiếng hoan hô xung quanh trở nên kích động hơn nữa. Dạo đầu gì đó đều không cần, trực tiếp tiến vào giai đoạn cao trào.
Vút!
Ba người mới vừa tiến vào giữa sân thì một tiếng Hạc minh đã gáy vang trong trẻo trên bầu trời. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con Thất Thải Linh Hạc to lớn đang vỗ cánh bay đến từ xa, chợt một bóng hình xinh đẹp từ trên lưng nó nhảy xuống, lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng hạ xuống giữa khoảng sân rộng. Khỏi nhìn cũng biết là đại danh đỉnh đỉnh Phượng tiểu thư, khí chất cao quý như vậy ở đây ít người có thể sánh bằng.
Phượng Thanh Nhi xuất hiện, bầu không khí giữa sân lập tức lên đỉnh. Ai cũng biết Đại hội Tứ phương Các lần này rất có thể sẽ kết thúc với chiến thắng chung cuộc giành cho nàng.
Cùng lúc đó trên đài khách quý, từ Phong Tôn Giả, Kiếm tôn giả cho đến Hoàng Tuyền tôn giả đều đồng loạt xẹt qua vẻ kinh ngạc.
“Xem ra Lôi tôn giả đúng là đã bỏ ra không ít tiền vốn nhỉ? Tự mình ra tay che giấu thực lực cho nàng, chẳng lẽ định xuất kỳ bất ý gì hay sao?”
“Kiếm tôn giả hiểu lầm. Nha đầu kia thân phận có chút đặc thù, ta làm như vậy cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.”
“Phải không? Ta lại thấy Lôi tôn giả ngươi định thêm một lần đứng đầu Tứ phương Các thì đúng hơn. Lại nói, đại hội lần này đúng là Phong Lôi Các tỉ lệ thắng lớn nhất rồi.”
“Phong Tôn Giả nói như vậy nhưng ta thấy nha đầu Thanh Loan kia cũng là người của gia tộc Thiên Loan a. Nếu có thể giác tỉnh huyết mạch thành công, đồng trang lứa mấy người co thể làm đối thủ của nàng đâu.”
“...”
Xung quanh ồn ào như sấm dậy, trên đài thì các tôn giả lời ít ý nhiều với nhau, trong khi đó trên cây ngân mộc, Tiêu Thiên cũng đang tập trung nhìn vào Phượng Thanh Nhi. Đối với cô nàng này, hắn biết rất nhiều và vốn cũng đã tính toán rất nhiều. Đáng tiếc, sự kiện Cthulhu đột kích nổ ra bất ngờ khiến Hệ Thống offline đã dẫn đến các trợ lực lớn và toàn bộ tài sản của Tề Thiên Cung đi vào khoảng không. Hiện tại hắn đã gần như lực bất tòng tâm.
Nhíu mày nhìn một lúc, Tiêu Thiên lại dời mắt đi quan sát khắp quảng trường. Giờ này trên quảng trường, các thí sinh đều đang gườm gườm đề phòng lẫn nhau. Những người này tuổi tác không lớn, nhưng thực lực đều rất mạnh. Nếu không có thiên phú siêu cường thì cũng là loại có bối cảnh thâm hậu chống đỡ sau lưng.
“Không hổ là Trung Châu, trẻ tuổi như vậy đã là Đấu Hoàng!”
Một cái Bắc vực đã ra từng này tài năng trẻ, tới Trung vực chỗ trung tâm kia sợ rằng còn phải nhiều hơn. Trong khi đó bản thân có Hệ Thống và biết rõ cốt truyện mà hiện tại vẫn chỉ là tứ tinh Đấu Vương. Nghĩ nó chán!
“Lại nói Tiêu Viêm đã không còn ở đây để gây náo loạn, liệu rằng có con ngựa ô nào đó đột nhiên xuất hiện thay hắn hay không… Ể!?” - Đang lúc Tiêu Thiên nhịn không được thầm than thở thì ánh mắt đột nhiên ngưng tụ lại, một âm thanh nghi hoặc đầy kinh dị từ trong miệng hắn bật thốt lên.
Ngay lúc này đây tại một góc quảng trường, nơi có một bóng người mặc áo choàng đen đang đưa lưng về phía hắn, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng chẳng biết tại sao Tiêu Thiên lại cảm thấy bóng dáng này khá quen thuộc.
Càng nhìn càng thấy quen, nhưng càng nghĩ càng không ra khiến Tiêu Thiên nhịn không được nhíu mày thật sâu. Lấy thực lực cùng đồng thuật của hắn hôm nay, loại cảm giác quen thuộc này không có khả năng là sai lầm hay ngẫu nhiên mà xuất hiện. Người kia chắc chắn cùng hắn có quan hệ, mà còn phải là rất gần nữa kìa. Vấn đề bây giờ là… sẽ là ai chứ?
Ngay khi Tiêu Thiên còn đang nghi hoặc không thôi thì bóng người kia giống như cảm nhận được gì đó, lúc này bỗng nhiên hơi nghiêng đầu qua, vô tình hay cố ý liếc về phía hắn bằng đuôi mắt. Và chỉ một thoáng di động này thôi đã là quá đủ để Tiêu Thiên nhìn thấy một bên mặt ẩn sau lớp áo choàng.
“Chu choa mạ ơi!” - Vừa thấy những nét quen thuộc trên khuôn mặt kia, Tiêu Thiên lập tức sững sờ, nhưng rồi rất nhanh trong đôi mắt trắng đục liền hiện lên vẻ kinh ngạc cùng mừng như điên: “Wanda!? Làm sao nàng tới tận đây rồi!”
Tóc vàng nâu, mắt màu đỏ, quan trọng hơn hết là gương mặt kia… không thể sai được! Người vừa xuất hiện trong mắt Tiêu Thiên chính là cô nàng Phù Thủy Đỏ hùng mạnh, một trong các Nữ Thần của Tề Thiên Cung, người đã mất liên lạc với hắn sau khi hai người bị Cthulhu chia cắt trong Không gian trùng động.
Không nghĩ tới bây giờ lại đột nhiên gặp nàng ở nơi này!
“Vô tình sao? Hay là việc mình cố ý đánh ra danh tiếng Tề Thiên Cung phát huy tác dụng rồi? Hoặc là… lý do nào đó khác?” - Mừng rỡ thì mừng rỡ, nhưng đó là chuyện của cảm xúc, còn lý trí lại không cho phép Tiêu Thiên vì thế mà quên đi phân tích tính đúng - sai - khả thi của tình huống: “Bỏ qua chuyện đó thì hôm nay nàng đến đây một mình, hay là đi cùng đám người Toa Toa, Tử Nghiên v.v. đâu?”
“Nếu đã đông đủ, thì đại hội có thể bắt đầu!”
Ngay khi một câu trả lời đẩy ra ngàn câu hỏi khác trong đầu Tiêu Thiên. thì trên đài khách quý, Lôi tôn giả nhìn thấy giữa sân nhân số đã đầy đủ bèn không tán chuyện nữa, lúc này ngẩng đầu vung tay lên, thanh âm nhàn nhạt vang vọng trên khắp quảng trường.
Lời này vừa ra, không khí cả quảng trường bỗng nhiên trở nên căng thẳng. 53 ánh mắt đảo quanh nhìn lẫn nhau đều tràn ngập đề phòng nhau.
Đối với loạn chiến mà nói, chỉ cần giữ cho bản thân không bị nhắm vào, từ đó có thể ở trên đài lâu hơn người khác là xem như đã chiến thắng một nửa. Nửa còn lại, đương nhiên là bình tĩnh chờ đợicục diện xuất hiện dấu vết định đoạt thì lập tức chớp lấy thời cơ đá hết những kẻ còn lại xuống đài mà dành chiến thắng chung cuộc rồi.
Tuy nhiên, biết là một chuyện, còn làm được hay không lại là một câu chuyện khác.
53 người lấy 8, trong đó chắc chắn đã có bốn suất rơi vào tay bốn đại diện siêu cường của Tứ Phương Các. Hay nói cách khác là, trong 49 người còn lại sẽ chỉ có 4 người được quyền đi tiếp.
49 chọn ra 4 , để dành được vinh quang này thì chiến đấu sẽ cực kỳ thảm thiết.
Bùng! Vù!
Trên đài có tôn giả, xung quanh có hàng chục vạn khán giả, các loại áp lực vô hình khiến bầu không khí căng thẳng cực độ làm người ta khó có thể nhẫn nại được, cuối cùng cũng có một người nhịn không được xuất thủ trước phá vỡ tình huống trên sân.
Cheng!
Người này rút vũ khí trong tay mình ra liền nhanh như chớp đánh về phía người bên cạnh cách đó không xa, tốc độ có thể nói là xé gió. Chẳng qua lúc này ai cũng vô cùng cẩn thận nên người kia vừa động liền bị phát hiện. Nạn nhân bị nhắm vào kinh sợ không quá nửa giây cũng nhanh chóng bộc phát ra đấu khí kinh người, trong tay nắm chặt vũ khí hướng người đánh lén kia phản kích.
Hai người giao thủ với nhau khiến bầu không khí căng thẳng trên quảng trường chính thức tuyên cáo tan vỡ. Hàng loạt luồng sáng màu sắc không đồng nhất từ đấu khí mạnh mẽ tuôn trào ra, nháy mắt đã biến quảng trường thành một mớ hỗn loạn. Hơn năm mươi luồng đấu khí cấp Đấu Hoàng triệt để bạo phát, lại bị trận pháp phòng ngự trấn áp trong khuôn viên quảng trường khiến chúng quyện lại với nhau thành một khối năng lượng khổng lồ tỏa ra uy áp làm cho người ta nghẹt thở.
Oanh! Ầm! Keng! Keng! Keng!
Kim khí va chạm, đấu khí bùng nổ, tiếng quát lớn không ngừng vang lên khiến tràng cảnh trở nên cực kỳ loạn lạc. Hỗn chiến loại trực tiếp trong không gian hẹp cơ hồ biến tất cả mọi người đều trở thành địch nhân của nhau, cho nên ai cũng như chim sợ cành cong, chỉ cần có người vừa tiến vào phạm vi cách mình vài mét thì suy nghĩ đầu tiên sẽ là nhất định phải đem hắn đánh đuổi đi.
Dưới loại tràng diện hỗn loạn này, chuyện ai đó vì tránh né một công kích mà sảy chân đi vào điểm nối giữa hai, thậm chí ba “vùng an toàn” để rồi tự biến mình thành mục tiêu bị vây công xảy ra khá thường xuyên. Mà bị vài tên đồng cấp vây công thì cơ hội ở lại gần như là không có, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể tự trách mình không may rồi ảo não thối lui ra ngoài quảng trường.
Khoan hãy nói, đứng giữa cái mớ Long- Xà hỗn tạp, Rau - Cỏ trộn đều này thì có lẽ thực lực mạnh không thôi là chưa đủ, mà bên cạnh đó còn cần phải có khí vận nữa. Dù sao mãnh hổ nan địch quần hổ, song quyền nan địch tứ thủ, cho dù là Đấu Hoàng đỉnh phong đi nữa chẳng may bị mười mấy Đấu Hoàng vây công thì chạy đường trời cũng chẳng thoát nổi.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK