Mục lục
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phần Viêm Cốc, tọa lạc tại Chích Hỏa sơn mạch nằm ở phía tây nam Trung Vực. Nơi này còn được gọi bằng cái tên khác là Vành Đai Lửa do 90% các ngọn núi hình thành dãy sơn mạch này đều là núi lửa. Phóng tầm mắt nhìn kỹ một vòng chỉ thấy ngút tầm mắt toàn là màu đỏ, trên các đỉnh núi còn không ngừng lượn lờ sương mù và tro núi lửa, ngẫu nhiên còn có nham thạch nóng chảy từ trong đó tràn ra.



Danh tiếng Chích Hỏa sơn mạch tại Trung Châu khá vang dội, phần vì hoàn cảnh khắc nghiệt của nó, phần khác là bởi nơi này là đại bản doanh của Phần Viêm Cốc, một trong Tam Cốc nổi danh.



Ngay lúc này đây trên bầu trời Chích Hỏa sơn mạch, không gian vốn đã không ngừng lắc lư do bị nhiệt độ cao của núi lửa thiêu đốt bây giờ lại đột nhiên vặn vẹo thành hình lốc xoáy. Chợt, hai bóng người từ bên trong bước ra.



Bọn họ chính là Tiêu Thiên và Yêu Minh, còn hiện tại đã là một tháng sau Đan Hội.



“Urg!!! Nơi này…” - Vừa đến nơi, Yêu Minh đã gằn giọng khó chịu, đến nỗi đôi mắt vốn lạnh nhạt sau chiếc mặt nạ nửa mặt cũng hiện lên vẻ ghét bỏ. Thân là Đấu Thánh, đương nhiên hắn sẽ không bị nhiệt độ nơi này ảnh hưởng, nhưng bản năng ghét nhiệt độ cao của loài Rắn cùng hoàn cảnh “đỏ lòm” tràn ngập khiến tâm tình vị Thánh Nhân này không được tốt cho lắm.



Thấy hắn như vậy, Tiêu Thiên cũng chỉ gật gù, cười nhạt nói: “Mặc dù cảnh vật không được đẹp mắt cho lắm, nhưng nhờ các ngọn núi lửa liên miên vô tận mà thiên địa linh khí hệ Hỏa nơi này trở nên vô cùng nồng đậm, tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa ở đây làm ít hiệu quả nhiều. Chẳng trách Phần Viêm Cốc có thể vươn lên trở thành một trong Tam Cốc.”



“Thành nhờ núi lửa, bại cũng vì núi lửa.” - Đối với nhận định của Tiêu Thiên, Yêu Minh ngược lại là thở dài lắc đầu.



Năng lượng thuộc tính Hỏa của núi lửa luôn mang theo sự cuồng bạo. Bình thường hấp thu ít thì không sao, thậm chí còn có tác dụng gia cường thuộc tính “bỏng” cho đấu khí, nhưng ngày rộng tháng dài không ngừng hấp thu sẽ khiến chúng tích tụ lại thành Hỏa Độc. Lúc này nhẹ thì kinh mạch bị thương dẫn tới tu vi dậm chân tại chỗ, mà nặng đương nhiên là thần trí bất thường, tẩu hỏa nhập ma.



Phần Viêm Cốc thành lập đại bản doanh ở nơi này có thể giúp đệ tử tu luyện nhanh, mạnh, hiệu quả. Nhưng nó cũng chính là lý do hạn chế bọn họ tại Tam Cốc mà thôi, không hơn.



“Muốn giải quyết Hỏa Độc đã ăn vào tận linh hồn thì chỉ có một cách duy nhất là siêu Phàm nhập Thánh. Nhưng cũng bởi vì đã nhiễm Hỏa Độc quá sâu, cho nên không cách nào vượt qua nổi cánh cửa bán Thánh, kết quả là vĩnh viễn vô duyên với Thánh cảnh.



“Thành nhờ núi lửa, bại cũng vì núi lửa”, nghịch lý thật đắng cay.”



Thở dài tiếc hận một phen, Tiêu Thiên và Yêu Minh hơi liếc nhau một cái, chợt đồng loạt gật đầu rồi lần nữa biến mất vào trong vòng xoáy không gian. Hôm nay hai người đến đây không phải để chơi, tức cảnh sinh tình chút thôi chứ việc cần làm nhất định phải hoàn thành.







Không lâu sau, Tiêu Thiên và Yêu Minh lần nữa hiện ra giữa hư không.



Đập vào mắt hai người giờ đây là hai ngọn núi màu đỏ sậm cao sừng sững đứng dựa sát vào nhau, mà ở giữa chúng thình lình lại có một cầu thang đá dẫn từ dưới chân núi lên tới đỉnh.



“Hẳn là chỗ này nhỉ?”



“Không sai!”



Ngẩng đầu nhìn lên thang đá ngút tầm mắt trong không khí vặn vẹo mơ hồ, trong lòng Tiêu Thiên có chút ngạc nhiên. Hắn cảm nhận được không gian nơi này có tần số dao động cực kỳ bất thường, hiển nhiên là ẩn phía sau những gì mắt thường đang nhìn thấy đây còn có một động thiên khác.



“Đi thôi.”



“Đi.”



Hai người cùng nhau bước tới chân cầu thang đá, bàn tay Tiêu Thiên vừa nhẹ nhàng đè lên không gian bích chướng vô hình trước mặt một chút liền gặp phản một luồng phản chấn kinh người để hắn nhịn không được gật gù: “Không gian bích chướng thật kiên cố!”



“Ừm, Đấu Tôn trung kỳ trở xuống không có cách nào đánh vỡ được cái này. Dưới bán Thánh sợ rằng cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể khiến nó yếu đi. Trình độ phòng ngự không sai.” - Yêu Minh gật gù đáp.



“Đúng vậy nhỉ, nhưng mà chúng ta đâu chỉ có bán Thánh, nhỉ?”



*Trợn mắt nhìn*



*Mỉm cười nhìn*



“Haiz! Ta đường đường một Đấu Thánh, không ngờ cũng có ngày phải đi làm cái việc tay chân này.”



“Ngươi nói vậy sai rồi. Trời sinh ra tay chân, đương nhiên là phải dùng chứ sao, hắc hắc.”



Tiêu Thiên đã nói như vậy, Yêu Minh cũng không tiện từ từ chối. Mà, dù sao việc này cũng chẳng nặng nhọc gì cả. Chỉ thấy…



Ầm!



...vị Thánh Nhân hơi nhấc tay lên, sau cứ thế đấm thẳng vào không gian bích chướng trước mặt. Một quyền này nhìn như nhẹ nhàng, thực chất lại bao hàm lượng lớn Không Gian Lực quanh nắm tay, vừa chạm vào không gian bích chướng trong suốt liền đánh ra vết nứt.



“Này, ngươi đánh cho họ biết được rồi, việc gì phải phá…”



“Kẻ nào dám đến Phần Viêm Cốc làm loạn!” - Tiêu Thiên còn chưa kịp nói hết câu, phía trên đỉnh núi đã truyền xuống tiếng quát lớn như sấm dậy.



“Chẳng phải ý của ngươi là “đánh cho bọn họ biết chúng ta có Thánh Nhân” sao? Hay là ta hiểu lầm?” - Yêu Minh không đáp, thậm chí còn bĩu môi phản bác ngược lại: “Chúng ta đến bên ngoài sơn mạch đám người này đã sớm biết. Vừa rồi ngươi chạm vào bích chướng bọn họ càng là tận mắt thấy rõ, nhưng chỉ im lặng nhìn xem. Không cho chút lễ vật, bọn họ sẽ không chịu nói chuyện đâu.”



“Kể cả như vậy cũng không nên đánh phá kết giới người ta…” - Trong lòng âm thầm lau mồ hôi, ngoài mặt Tiêu Thiên lại lạnh nhạt đáp: “Bỏ đi, có hiệu quả là được.”



Lời vừa hạ xuống, chỉ thấy không gian trước mặt bỗng nhiên lắc lư dữ dội, sau đó là một, hai ba… hơn chục thân ảnh lao ra từ phía sau kết giới, từng người binh khí sẵn sàng nhanh chóng chia thành hình vòng cung bao vây lấy Tiêu Thiên và Yêu Minh, nhưng lại không động thủ.



“Xin hỏi hai vị là ai? Đến Phần Viêm Cốc có gì chỉ giáo?”



Khi đám người vũ trang kia hoàn thành bao vây thì cũng là lúc kẻ dẫn đầu bọn họ, một ông lão Đấu Tông trung kỳ mặc áo bào đỏ bước ra lên tiếng hỏi. Thái độ không thù địch, nhưng cũng không thể gọi là thân thiện.



“Đều là Đấu Vương sao? Chỉ trong thời gian ngắn đã triệu tập nhiều cao thủ như vậy, mà lại phối hợp ăn ý, trận hình hợp lý. Huấn luyện kỷ luật không sai!” - Ánh mắt Tiêu Thiên đảo quanh một vòng, cuối cùng mới dừng lại trên người ông lão, nói: “Muốn hỏi tên người khác, trước phải tự giới thiệu bản thân, đây là phép lịch sự tối thiểu thứ nhất.



Thứ hai nữa, kẻ đến nhà là khách. Mà khách đến nhà không trà thì bánh. Phần Viêm Cốc các người không chỉ không mời vào, ngược lại còn bày binh bố trận. Cái này cũng quá mất lễ nghi đi chứ.”



“Ngươi nói cái gì!?”



“Im lặng!” - Một tên “lính quèn” nghe Tiêu Thiên nói lời không lọt tai liền nóng giận quát lên, thế nhưng rất nhanh liền bị lão giả áo đỏ kia trợn mắt cắt ngang. Thấy tên kia im miệng rồi, ông lão này mới chắp tay nói: “Là lão hủ thất lễ. Vậy thì… lão hủ Xích Hỏa, là trưởng lão của Phần Viêm Cốc. Xin hỏi tôn tánh đại danh hai vị.”



Khác với đám “lính quèn” chơi gì cũng ngu chỉ chơi ngu là giỏi, lão giả tự xưng Xích Hỏa này biết hai người trước mặt mạnh đến mức độ nào, cho nên cư xử cực kỳ cẩn thận. Như đã nói, không thù địch, nhưng cũng không thể gọi là thân thiện..



“Xích Hỏa trưởng lão khách khí.” - Đối phương đã hạ giọng, Tiêu Thiên cũng không đóng vai ác, lúc này cười đáp: “Tại hạ Vô của Tề Thiên Cung. Đi cùng đây là… một người bạn của tại hạ thôi.”



“T-Tề Thiên Cung…” - Trong lòng chấn động, ngoài mặt Xích Hỏa càng tỏ ra khách sáo: “Ra là khách quý! Mời hai vị vào, lão hủ sẽ cho người bẩm báo cốc chủ chuẩn bị tiệc ngay…”



“Tiệc thì không cần. Chúng ta có chút việc mạo muội đến tìm gặp Đường cốc chủ. Chỉ cần gặp mặt là được, những chuyện dư thừa khác khi khác có thời gian sẽ làm phiền sau.”



“Như vậy sao?” - Nghe vậy Xích Hỏa hơi nghiêng đầu sang khẽ gật với một tên “lính quèn”, sau đó mới đứng tránh sang một bên, tay làm động tác mời: “Vậy để lão phu dắt hai vị vào Cốc.”



“Đa tạ.”







Một đường đi theo phía sau Xích Hỏa trưởng lão, Tiêu Thiên và Yêu Minh không gặp bất kỳ cản trở gì, cứ thế thuận lợi đi lên cầu thang đá, ngang qua quảng trường rộng lớn đang có hàng trăm người nghiêm chỉnh tập luyện, cuối cùng tiến vào trong đại sảnh Phần Viêm Cốc trước ánh nhìn chăm chú của hai hàng thủ vệ nghiêm mật ở ngoài đại điện.



Kẹt! Kéttttt…



Theo cửa đại điện mở ra, hình dáng bên trong điện đã hiện lên trong mắt Tiêu Thiên, còn Xích Hỏa trưởng lão cũng vội vàng tiến lên, sau đó đi đến vị trí chủ của đại điện, khom mình hành lễ, nói: “Cốc chủ, người đã được đưa đến.”



Trong đại điện lúc này có gần mười người, đại đa số đều mặc áo bào đỏ giống Xích Hỏa, hơn nữa đẳng cấp cũng sàng sàng nhau, hẳn là các trưởng lão của Phần Viêm Cốc.



Ánh mắt Tiêu Thiên đưa về phía chủ điện, nơi này có một lão giả khuôn mặt mộc mạc, thân hình nhỏ gầy mặc một đạo bào màu đen đang ngồi đó nhìn xuống. Mặc dù không cao lớn hay uy mãnh, nhưng mà những người ngồi ở đây đều hiểu rõ sức nặng của vị lão giả này.



Bên cạnh lão giả đó là một nữ tử hồng y xinh đẹp, tuy đứng im ở đó nhưng chỗ eo thon nhỏ lại có một cây trường tiên sậm đỏ quấn lấy, làm cho vòng eo càng thêm động lòng người. Dung nhan nữ tử này cũng không tầm thường, khí chất khác người chủ yếu đến từ hàng lông mày uy vũ hiên ngang, phối hợp với trang phục màu đỏ rực làm cho người khác có cảm giác nàng như một đóa hoa hồng lửa. Xinh đẹp, nóng bỏng nhưng có gai và đụng vào liền phỏng tay.



“Đường cốc chủ, hôm nay mạo muội làm phiền. Tại hạ Vô của Tề Thiên Cung có lễ!”



. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK