Phong Lôi Sơn Mạch, tọa lạc tại Trung châu Bắc vực, là một nơi nổi tiếng với sự kỳ lạ của mình. Ở đây sấm sét liên tục nổ vang, thời tiết thay đổi thất thường. Giữa trưa mặt trời đang chói chang sáng tỏ nhưng ngay sau đó đã mây mù phủ kín, mưa giăng chớp giật. Hoàn cảnh không thể bảo là không khắc nghiệt.
Tuy nhiên, thời tiết khó chiều như nữ nhân của Phong Lôi Sơn Mạch lại chỉ là điều thứ hai người ta nghĩ tới khi nhắc về nơi này. Còn thứ khiến nó nổi tiếng hơn cả, đó là việc Phong Lôi Các - Đông, tổng bộ của Phong Lôi Các, được đóng tại đây.
Thân là tổng bộ của một trong Tứ Các uy chấn thiên hạ, cường giả tại Phong Lôi Các - Đông có thể nói là nhiều như mây, phòng thủ tầng tầng vô cùng kiên cố. Phong Lôi Các thành lập rất nhiều năm, từng trải qua không ít mưa gió thăng trầm, nhưng Đông Các trước sau vẫn đứng sừng sững như một người khổng lồ đích thực, đồng thời không ngừng mạnh mẽ hiển lộ tài năng, qua đó giành được địa vị như ngày hôm nay.
Nhưng mà bất kể thời tiết khắc nghiệt của Phong Lôi Sơn Mạch và danh tiếng chấn nhiếp của Phong Lôi Các - Đông, thì vô số người vẫn từ bốn phương tám hướng lũ lượt kéo tới đây, sau đó men theo sơn đạo ngoằn ngoèo, hiểm trở mà nhắm thẳng đỉnh Lôi Sơn như những kẻ mộ điệu.
Nguyên nhân là bởi chỉ ít ngày nữa thôi, nơi này sẽ trở thành địa điểm tổ chức Đại hội Tứ Phương Các.
Đại hội Tứ Phương Các, tên như ý nghĩa, là một kỳ thịnh hội do Tứ Các chung tay tổ chức dành cho những cường giả trẻ tuổi mới nổi lên gần đây có sân chơi cũng như cơ hội giao lưu, cọ xát lẫn nhau. Vốn hình thức ban đầu của nó chỉ là thi đấu nội bộ để thúc đẩy phát triển, nhưng theo uy danh và quan hệ của Tứ Phương Các trên đại lục dần lớn lên, thì Đại hội Tứ Phương Các đã dần trở thành một sự kiện trọng đại toàn Trung Châu.
Có thể đại biểu cho thế hệ đồng trang lứa xuất chiến, đương nhiên không ai không phải là kẻ ưu tú nhất trong những kẻ ưu tú, đồng thời cũng là nền móng, là căn bản mà mỗi một thế lực đều khát khao có được. Cho nên mặc dù không thể so sánh với Đan Hội của Đan Tháp dành cho các Luyện Dược Sư cao quý, nhưng Đại hội Tứ Phương Các vẫn là một trong những sự kiện lớn nhận được vạn chúng chú mục.
Lại nói, bằng vào thực lực, tài lực và năng lực của Tứ Phương Các mà nói, một khi đã được bọn họ xem trọng rồi tập trung bồi dưỡng thì những người trẻ tuổi có thể trổ hết tài năng này dĩ nhiên không ai không phải hạng kinh tài tuyệt diễm. Và “Phong Lôi Các” Phượng Thanh Nhi, “Vạn Kiếm Các” Đường Ưng, “Hoàng Tuyền Các” Vương Trần cùng “Tinh Vân Các” Mộ Thanh Loan chính là những cái tên phong vân được cả Trung Châu biết đến như thế.
Tuy nhiên, danh tiếng là chuyện của danh tiếng, còn tại Trung Châu vốn luôn ngọa hổ tàng long mà nói thì chuyện bất thình lình mọc đâu ra một con hắc mã chưa ai từng nghe tên mỗi lần Đại hội Tứ Phương Các được tổ chức cũng không phải hiếm thấy. Điều này càng khiến người ta háo hức mong chờ sự kiện lớn này rất nhiều.
Ngay lúc này đây bên ngoài Phong Lôi Sơn Mạch.
Giữa dòng người ùn ùn kéo về Lôi Sơn, có một nhân ảnh quen mà lạ, lạ mà quen trong trang phục áo đen rộng thùng thình đang ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi ngày đêm không ngừng chớp nháy lôi điện ở nơi xa, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt lẩm bẩm: “Không hổ là tổng bộ Phong Lôi Các. Phong Lôi chi lực thật nồng đậm!”
Thân ảnh này chính là Tiêu Thiên, người một tháng trước đã rời khỏi Thiên Mục Sơn Mạch để lên đường đi thẳng đến tòa Phong Lôi Sơn Mạch này.
“Lượng người kéo về đây còn đông hơn Thiên Sơn Huyết Đàm ngày đó, xem ra đại hội này thật sự xứng với cái tên của nó a. Chẳng qua như vậy cũng tốt, càng đông càng vui mà.” - Liếc mắt nhìn quanh chỉ thấy toàn người là người, trong lòng Tiêu Thiên nhịn không được có chút mừng thầm. Hắn biết Đại hội Tứ Phương Các sẽ nóng, nhưng nóng đến mức độ này thực sự là ngoài dự kiến, theo một hướng rất có lợi cho kế hoạch của mình.
Thấp giọng tự nói một phen, Tiêu Thiên trầm ngâm chốc lát, chợt cúi đầu kéo áo bào trùm qua đầu tiếp tục bước đi, không ai kịp nhìn thấy đôi mắt của hắn từ màu đen bình thường đã biến thành Bạch Nhãn trắng đục thuần túy như người mù.
…
Theo Tiêu Thiên chậm rãi dịch chuyển theo đoàn người đến gần Lôi Sơn hơn, âm thanh huyên náo cũng càng lúc càng lớn hơn. Tiếng người đi lại, nói chuyện, hòa lẫn với tiếng sấm đùng đoàng không ngừng trên bầu trời khiến hai tai hắn như muốn ù cả đi.
“Con mẹ nó, sao đông người vậy? Đông Các có chỗ cho nhiều người như vậy sao?”
“Hôm nay là ngày đại hội bắt đầu, đương nhiên phải nhiều người rồi. Nghe nói người của Tứ Phương Các đều đã sớm đến đủ rồi.”
“Kỳ đại hội trước Phong Lôi Các chiến thắng cuối cùng, không biết lần này sẽ là ai đây?”
“Khó nói a! Phượng Thanh Nhi, Đường Ưng, Vương Trần còn có Mộ Thanh Loan nữa không ai là hạng vô danh, vô dụng cả. Nghe nói tháng trước bốn người bọn họ đều đã tiến nhập Thiên Sơn Huyết Đàm tại Thiên Mục Sơn. Không biết có ai vượt qua Đấu Hoàng để trở thành Đấu Tông hay chưa?”
“Bốn người này từ lâu đã có thực lực Đấu Hoàng đỉnh phong, trong tay lại ẩn giấu không ít thủ đoạn mạnh mẽ, thậm chí đã có thể cùng một ít cường giả Đấu Tông giao thủ. Nếu thời điểm này đột phá vào Đấu Tông mà nói, đại cuộc xem như đã định rồi.”
“Chưa chắc nha! Trung Châu ngọa hổ tàng long, mỗi lần Đại hội Tứ Phương Các đều chạy ra vài đầu hắc mã. Lần này chưa biết chừng sẽ lại có thôi.”
“Cũng hy vọng như vậy.”
“...”
Nghe được xung quanh vô số tiếng cãi nhau ồn ào, vậy mà không một ai nhắc đến Tề Thiên Cung cùng chiến tích của mình, Tiêu Thiên có chút bĩu môi. Đương nhiên hắn không phải loại trẻ trâu thích gây náo động hay lúc nào cũng hy vọng có người sẽ tung hô, nhưng mà nếu có thể ngẫu nhiên nghe người khác nhắc tới mình bằng giọng tò mò, thận chí là kính phục thì trong lòng ai chẳng muốn.
“Người trần mắt thịt!”
Thấp giọng mắng một tiếng vu vơ không biết là tự mắng mình tầm thường, hay là mắng kẻ khác đui mù không thấy núi thái sơn, Tiêu Thiên chép miệng dùng đấu khí bịt lấy lỗ tai, sau đó cứ thế một đường xuyên qua những âm thanh huyên náo ồn ào tiếp tục hướng lên đỉnh núi bước đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng cách tới Lôi Sơn càng lúc càng gần, lúc này đã có thể thấy được xung quanh hai bên đường núi bắt đầu xuất hiện đệ tử Phong Lôi Các làm nhiệm vụ giữ gìn trật tự. Theo những đệ tử này thì ngoại trừ một số khách nhân đặc biệt có thư mời ra, người bình thường được phép phi hành tại đây.
Sau khi đi bộ vào núi vì không có giấy tờ tùy thân, Tiêu Thiên chủ động tách ra khỏi đoàn người để chuyển sang đi bằng đường rừng, như thế sẽ nhanh hơn.
…
Diện tích Phong Lôi Sơn Mạch vô cùng rộng lớn, dù là lấy trình độ đã đột phá tới tứ tinh Đấu Vương của Tiêu Thiên hôm nay cũng phải tiêu tốn hơn nửa giờ mới có thể chạy đến trung tâm của nó.
“Đó chính là Lôi Sơn a? Quả nhiên khác loại!” - Dừng chân trên một thân cây nhìn ngọn núi cao sừng sững mà đầy hiểm trở phía xa, Tiêu Thiên nhịn không được âm thầm tán dương trong lòng một câu.
Lôi Sơn cực cao, từ chân núi phóng mắt nhìn lên không thấy nổi đỉnh do lưng núi đã bị bao phủ bởi một tầng mây màu vàng ngà kỳ lạ. Bên trong mây mù không ngừng chớp nháy lôi quang để từ xa nhìn lại, ngọn sơn phong dưới vô số đám mây tụ lại thành biển mây bao trùm càng trở nên nguy nga, đồ sộ.
“Phòng ngự thật sâm nghiêm, xem ra muốn lẻn vào là không có khả năng.” - Sau chốc lát dùng Bạch Nhãn kiểm tra, Tiêu Thiên phát hiện xung quanh Lôi Sơn đã sớm được bố trí đại lượng trạm gác ngầm, trên bầu trời phi điểu tuần tra giọt nước không lọt, thậm chí dưới lòng đất cũng tồn tại đủ các loại cấm chế. Mọi thứ hợp lại biến cả tòa đại sơn này thành một pháo đài bất khả xâm phạm theo đúng nghĩa đen.
“Không có cửa sau, vậy thì đành đi vào bằng cửa trước vậy.” - Thở dài một hơi khá bất đắc dĩ, Tiêu Thiên lần nữa động thân, thành thành thật thật đi bộ lên Lôi Sơn.
…
Sau khoảng nửa tiếng tiếp tục băng rừng, Tiêu Thiên bị buộc phải trở ra đường lớn và hòa vào một đội ngũ không ngừng đi tới, bởi vì phía trước xuất hiện một chốt chặn.
Chốt chặn này gồm hai tòa thạch đình dựng bên sơn đạo. Một cái là để cho những người thuần túy lên núi xem đại hội nghỉ chân, trong khi cái còn lại phục vụ công tác sàng lọc các cường giả trẻ tuổi muốn tham gia thi đấu.
Phía trước hai thạch đình lúc này đã có gần trăm người mặc trang phục đệ tử Phong Lôi Các đứng gác. Từng người thần sắc lạnh lùng, trên thân tỏa ra uy áp mơ hồ khiến kẻ khác không dám quấy rối. Mặt khác, nổi bật nhất trong trăm người này còn cần phải kể đến hai lão giả, một nam - một nữ, không hề xa lạ với Tiêu Thiên.
Bọn họ chính là Hỏa trưởng lão và Mộc trưởng lão ngày đó hộ tống Phượng Thanh Nhi tới Thiên Mục Sơn.
“Quy củ của Phong Lôi Các chúng ta, mọi người hẳn là cũng đã biết! Nếu muốn tham gia đại hội, trước tiên đẳng cấp cần phải đạt tới Đấu Hoàng. Thứ hai, tuổi tác không được quá ba mươi. Thứ ba, phải trong lão phu chống đỡ được năm hiệp. Nếu có thể thỏa mãn cả ba điều kiện trên, các vị mới có tư cách tham gia.
Đương nhiên, nếu chỉ đến xem náo nhiệt hay cổ vũ cho người thân thì cứ theo sơn đạo phía bên trái đi lên đỉnh núi là được.”
Đang lúc Tiêu Thiên cau mày suy nghĩ, còn đoàn người không ngừng bàn luận xôn xao, thì lão giả áo đỏ gọi Hỏa trưởng lão đã chậm rãi mở miệng. Mà lời của hắn vừa dứt, xung quanh nhất thời càng trở nên náo động hơn. Ba điều kiện kia thỏa mãn một cái đã khó rồi, vậy mà Phong Lôi Các lại yêu cầu phải cả ba cùng lúc.
“Thật đúng là khắc nghiệt a!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK