Nơi này là một vùng sa mạc rộng lớn vô bờ.
Trên bầu trời xanh thẳm vắng mây treo cao một khối hỏa cầu nóng bỏng không ngừng tỏa ra nhiệt lượng kinh khủng thiêu đốt không khí tới lung linh huyền ảo. Dưới mặt đất, từng cơn cuồng phong cuốn theo đại lượng cát vàng bay tứ tán, tiếng gió rít gào như ma quỷ khóc than, mơ hồ lộ ra từng tia âm lãnh. Phóng hết tầm mắt nhìn quanh chỉ thấy một sự hoang vắng bao trùm, không một bóng người, chẳng một gốc cây, ngoài bão cát vô tận và gió nóng từng cơn thì vẫn chỉ là từng cơn gió nóng và vô tận bão cát.
Giữa hoàn cảnh khắc nghiệt đến từ chối sinh mệnh như vậy, bỗng nhiên mơ hồ lấp ló một bóng người đang chậm rãi bước đi, để lại phía sau từng giọt mồ hôi nhọc nhằn cùng dấu chân hằn sâu trên mặt cát trải dài.
Lại gần thêm chút, có thể dễ dàng nhận ra đây là một nam tử trẻ tuổi. Từ quần áo rách nát, đây đó còn lưu vết máu khô và vẻ mặt tái nhợt in hằn dấu vết của sự mệt mỏi chứng tỏ hắn đã và đang trải qua không dễ dàng. Đáng chú ý là dù đau khổ như vậy, nhưng nam tử này vẫn nhất quyết cõng theo một nữ nhân trên lưng.
Nói tới nữ nhân kia, chỉ thấy lúc này nàng đang nhắm nghiền hai mắt, hô hấp nơi chóp mũi lộ ra cực kỳ mỏng manh, nếu không nhờ chút chuyển động phập phồng nơi lồng ngực ép chặt vào lưng nam tử, sợ rằng ai cũng nhầm rằng đó là một bộ thi thể rồi.
“Sa mạc, sa mạc, sa mạc…” - Bờ môi khô khốc khẽ mấp máy, nam tử ngẩng đầu nhìn lên những cồn cát ngút ngàn kéo dài tới tận đường chân trời, trong lòng nhịn không được cười khổ: “Vì cái gì mỗi lần ta khổ cực nhất đều là ở sa mạc chứ!?”
Hai mươi tám tuổi, xuất đạo mười năm, khoảnh khắc sinh tử Tiêu Thiên từng trải qua đủ để mô tả bằng bốn chữ nhiều không đếm xuể, nhưng chân chính cực khổ lại chỉ hai lần. Lần thứ nhất là trong sa mạc, và lần thứ hai này vẫn là trong sa mạc.
Khác biệt là lần trước trong sa mạc Tháp Nhĩ Qua hắn có chuẩn bị sẵn sàng, có kế hoạch cụ thể, có đồng hành đi cùng và có cả Hệ Thống dẫn đường. Còn lần này… không đồ ăn thức uống, không biết đây là đâu, Lilim lại như cái xác trên lưng, còn Hệ Thống thì như đã biết, tắt nguồn rồi.
Hay nói ngắn gọn là cái gì cũng không có!
“Đ-Đại nhân…”
“Chuyện gì?” - Đang lầm lũi bước đi bỗng nghe thấy Lilim lẩm bẩm, Tiêu Thiên lạnh nhạt hỏi lại.
“Ngài giải phong ấn cho ta đi, ta có thể thay ngài gánh vác…”
“Ta còn chịu được, ngươi không cần lo lắng.” - Chưa chờ Lilim nói hết câu, Tiêu Thiên đã lên tiếng ngắt lời: “Nếu thực sự cần ta sẽ nói, ngươi nghỉ ngơi đi.”
“V-Vâng…” - Biết ý hắn đã quyết, Lilim cũng không nhiều lời thêm, chỉ khẽ ậm ừ trong cổ họng một tiếng rồi lần nữa nghiêng đầu, áp má, nhắm mắt trên tấm lưng không lấy gì làm rộng rãi của Tiêu Thiên.
Cảm nhận được nhịp thở chậm rãi mà đều đặn trên lưng, Tiêu Thiên âm thầm thở dài: “Không còn năng lượng của Hệ Thống ủng hộ, lại mất sạch đan dược và đồ đạc trong balô, chút đấu khí ít ỏi của một tên nhất tinh Đấu Vương quèn như mình không biết chống đỡ được đến lúc nào đây.”
Khó khăn chồng chất khó khăn, nhưng Tiêu Thiên vẫn phải từ chối đề nghị trợ giúp của Lilim. Không phải vì sĩ diện nam nhân hay trong lòng không tin nàng, mà ngược lại, hắn làm như vậy chỉ đơn giản là để tránh khí tức Quỷ của nàng lộ ra dưới mắt Thiên Địa, kéo theo tính mạng của cả hai lập tức phải kết thúc tại đây mà thôi.
Khoan hãy nói, Lilim có vẻ như cũng hiểu cho nỗi khổ của vị đại nhân này nên mới ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
. . .
Thời gian chậm rãi trôi qua, nắng nóng chói chang của ban ngày dần bị thay thế bởi cái lạnh âm độ khi màn đêm buông xuống.
Có kinh nghiệm vượt sa mạc trong quá khứ, Tiêu Thiên thành thục dùng Thổ Độn tạo một cái hố sâu miệng nhỏ, thân to như giếng khô trong lòng cát vàng để bản thân cùng Lilim có chỗ tránh gió, lại đốt lên một đống lửa nhỏ giữ ấm cơ thể, và rồi cả hai cứ thế ngủ ngon qua đêm.
Hoặc là chỉ có hắn ngủ ngon mà thôi.
“Đại nhân… đại nhân…”
Soạt! Soạt!
Nhỏ giọng gọi mấy lần không thấy Tiêu Thiên có động tĩnh, Lilim mới đánh bạo ngồi dậy rồi chậm rãi bò tới cạnh hắn. Mà theo khoảng cách giữa nàng tới mục tiêu càng lúc càng gần, chỉ thấy thân thể Lilim cũng từng chút một khôi phục lại hình dáng quỷ của mình.
“Đại nhân… ngài ngủ chưa…”
Dưới ánh sáng tù mù của đốm lửa nhỏ màu vàng nâu vẫn cháy le lói không cần củi, Lilim vừa nhẹ nhàng bò tới, vừa nhỏ giọng gọi. Mãi cho đến khi chỉ còn cách Tiêu Thiên một cánh tay, nàng mới thoáng dừng lại, trong đôi mắt quỷ đen thăm thẳm ẩn hiện vẻ phức tạp.
“Đại nhân…”
Tiêu Thiên nằm quay lưng về phía nàng, đầu gối lên hai lòng bàn tay, mặt hướng vào vách cát được Chakra làm cho cứng rắn, mắt nhắm chặt im lìm, hơi thở chậm rãi mà đều đặn. Có vẻ như cả ngày mệt mỏi vì tiêu hao và trải qua quá nhiều đã khiến hắn ngủ rất say. Nếu Lilim muốn làm điều gì đó thì hiện tại chính là thời cơ ngàn năm có một.
Và rồi sau chốc lát ngập ngừng, chỉ thấy Lilim khẽ cắn răng, bàn tay với những móng tay đen thui loang loáng hàn mang hơi vươn ra, chậm rãi vòng qua trước ngực Tiêu Thiên, sau đó… nhẹ nhàng siết lại ôm lấy hắn từ phía sau, hai chiếc sừng trên đầu cẩn thận từng li từng tí dựa vào tấm lưng quen thuộc đã gánh nàng suốt cả hành trình vượt sa mạc ngày hôm nay.
…
Không gian im ắng không một tiếng động, thời gian cũng như ngừng trôi, duy chỉ có đốm lửa nhỏ ấm áp khẽ lắc lư tỏa ra ánh sáng nhu hòa soi sáng tràng cảnh một nữ quỷ lén lút ôm ấp một nam tử nhân loại đang say ngủ từ phía sau trong đêm.
Không biết bao lâu sau, có thể chỉ mới vài phút, cũng khả năng đã qua thật lâu, bức tranh êm đềm một cách kỳ dị bỗng nhiên bị phá vỡ bởi hình ảnh chiếc đuôi nhỏ của nữ quỷ bắt đầu không yên phận.
Nó đang nhẹ nhàng, chậm rãi mà hết sức cẩn thận từng chút, từng chút một tìm cách luồn vào bên trong quần áo của nam tử nhân loại. Mà theo chiếc đuôi càng lúc càng mò mẫm vào sâu hơn, xa hơn, đến gần nơi nó nên đến gần hơn, thì hơi thở và nhiệt độ thân thể Lilim cũng càng lúc càng trở nên gấp gáp hơn
“Đại nhân~... hà… hà… đại nhân~…hộc… hộc…”
Trong màn đêm u ám mà tĩnh lặng, đôi mắt đen thăm thẳm của Lilim dần hiện lên vẻ mê ly, những tỉnh táo và cẩn thận trước đó càng lúc càng rời xa đầu óc đã nóng hầm hập bởi sự thôi thúc không thể cưỡng lại từ hooc-môn và bản năng Succubus của nàng lúc này.
“Dừng lại đi, Lilim!” - Biết rằng lại tiếp tục giả vờ sẽ ra đại sự, Tiêu Thiên bất đắc dĩ phải lên tiếng, đồng thời một tay cũng kịp thời chụp lấy chóp đuôi Lilim trước khi nó kịp quấn lấy ngang cổ tiểu Thiên đang ngẩng cao đầu.
“Đại nhân~.... ta… ta muốn~...”
Bị phát hiện làm chuyện xấu nhưng Lilim cũng chẳng sợ hãi hay xin lỗi như mọi khi, ngược lại cổ họng nàng còn không tự chủ phát ra những âm thanh ma mị, hơi thở nóng hổi liên tục phà vào lưng Tiêu Thiên, đến mức hai tay càng siết chặt hơn như muốn đem thân thể nóng rực của mình hòa tan vào làm một với hắn mới vừa lòng.
“Được rồi, ngươi buông ra để ta xoay người lại.”
“À… vâng…”
Tiêu Thiên trở mình đối diện với Lilim, hai tay vươn ra vòng qua vai nàng, hai con ngươi chuẩn phàm nhân nhìn thẳng chăm chú vào đôi mắt quỷ đã ngập tràn nhục dục, chợt thở dài.
“Ngươi ngủ một giấc đi.”
Bụp!
“A!”
Thủ đao thình lình hạ xuống, hai mắt Lilim lật lên, thân thể cứng đờ một nhịp rồi nhanh chóng mềm oặt xuống hôn mê bất tỉnh.
“Lẽ ra không nên cho nàng dùng nhiều dương khí như vậy. Hiện tại nghiện thành dạng này… đúng là không có cái ngu nào bằng cái ngu nào.” - Vừa lẩm bẩm bất đắc dĩ, hai ngón tay Tiêu Thiên vừa biến thành thủ kiếm điểm vào các đại huyệt cử động trên người Lilim, đảm bảo nàng có tỉnh lại cũng sẽ không thể tiếp tục sàm sỡ mình được nữa.
Dương khí hắn cho Lilim mỗi ngày không chỉ đơn thuần là sữa ông thọ vắt ra từ tiểu Thiên, mà đó là tinh hoa của một Á Thần. Đối với loài Succubus mà nói, sức hấp dẫn của nó là cực kỳ chí mạng, nhất là sau khi đã dùng đủ quen, đủ lâu và đủ nhiều đến mức nghiện rồi thì muốn bỏ cũng chẳng được.
Đây cũng chính là lý do vì sao Tiêu Thiên có tự tin cho Lilim đi ra ngoài mà không sợ nàng chạy trốn. Dù sao uống quen trà sữa miễn phí mỗi ngày rồi thì mấy người nuốt nổi nước lọc nhạt nhão đâu.
Đáng tiếc, lợi thì có nhiều nhưng hại cũng không ít. Và đêm nay chính là một đêm “hại” như thế.
“Thôi, sau này nghĩ cách khác vậy. Bây giờ ngủ cái đã, mệt mỏi cả ngày rồi.”
Và cứ như vậy, một đêm không lấy gì làm yên bình cũng chậm rãi trôi qua.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK