Mục lục
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cuối cùng cũng lấy được Hồn Anh Quả.”



Thu Hồn Anh Quả vào trong nạp giới, Tiêu Thiên thở phào một hơi. Thứ này có thể giúp Tiểu Y Tiên ổn định được phần nào tình trạng linh hồn bị tổn thương. Những thứ khác như ký ức hay cảm xúc có thể từ từ tính sau. Đến đâu hay đến đó.



“Giờ thì đến lượt ngươi.” - Nụ cười thu lại, ánh mắt Tiêu Thiên chuyển từ Hồn Anh Yêu Thụ sang Thông Thiên Giao.



Tình huống của người họ hàng xa với Tử Nghiên này hiện tại có thể nói là khá… thảm. Thân thể khổng lồ bị quây trong hai tầng kết giới lửa, cả người bị chia đều thành mười khúc ghim chặt xuống không cách nào giãy dụa, đến nỗi khoảng hở giữa mỗi khúc đều bị xích lửa quấn chặt thiêu đốt ra từng tiếng xèo xèo khét lẹt. Không chỉ bảo vật bản thân thủ hộ cả trăm năm cứ thế không còn, mà thậm chí mạng sống cũng sắp sửa bồi vào.



Một đời Giao Long hô phong hoán vũ, bây giờ chỉ còn ở đây nằm sấp đầy ủ rũ, nhìn qua vô cùng đáng thương.



“Ngươi muốn sống hay chết?”



Grrr…



“Ch-Chủ nhân, có… có thể tha mạng cho nó được không?” - Thấy bộ dạng Thông Thiên Giao, tâm tư Thanh Lân mềm nhũn ra, lúc này chạy tới níu níu ngón tay út Tiêu Thiên: “Nó thật đáng thương quá.”



“Vừa rồi nó muốn giết ngươi đấy. Ngươi muốn ta tha cho nó thật sao?” - Tiêu Thiên hơi nhướng mày hỏi lại.



“Đó là vì chúng ta tới gây sự với nó. Nó chỉ muốn bảo hộ ngôi nhà và đồ đạc của mình mà thôi…”



“Ý ngươi là ta lấy Hồn Anh Quả cứu Tiểu Y Tiên là sai rồi sao?”



“Kh-Không phải! Thuộc hạ…”



“Đùa ngươi thôi.” - Nhìn Thanh Lân một mặt cuống cuồng, tay chân không biết để đâu cho đúng, Tiêu Thiên nhịn không được bật cười, chợt nhẹ nhàng xoa đầu nàng một cái, sau đó mới bước tới trước mặt Thông Thiên Giao nói: “Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là chết ở đây, hai là trở thành thuộc hạ của Thanh Lân. Ngươi chọn cái nào?”



Grrr…



“Ồ, Long tộc thà chết không chịu nhục sao? Ý chí rất mạnh mẽ a, nhưng mà ngu không chịu nổi!”



Bốp!



Một quyền đấm vào giữa trán Thông Thiên Giao, Tiêu Thiên vẫn không mặn không nhạt nói: “Thứ nhất, Hồn Anh Quả là kỳ bảo tu bổ linh hồn, đối với ma thú chủ tu thân thể thì ngoài cung cấp năng lượng dồi dào ra cũng không mang lại tác dụng gì lớn lao. Chết vì nó là cái chết rất ngu ngốc.



Thứ hai, ngươi không phải Long, chỉ là Giao mà thôi.



Thứ ba, kể cả có là Long đi chăng nữa thì làm thuộc hạ của Thanh Lân cũng chẳng có gì phải nhục. Bởi vì trong lòng ta, nàng và một đầu Long chân chính có địa vị ngang nhau, đều là người nhà của ta.



Thứ tư, ngươi làm thuộc hạ của Thanh Lân, cũng có nghĩa là thuộc hạ của ta. Chỉ cần ngươi làm được việc để ta hài lòng, muốn đan dược, Hóa Hình Thảo, thậm chí Hóa Hình Đan đều có khả năng.



Thứ năm, cuối cùng cũng là quan trọng nhất, đó là chúng ta có thể mang ngươi ra khỏi nơi khỉ ho cò gáy này. Ngươi ở đây côi cút trăm năm, trước không bạn bè, sau chẳng đồng loại, không chán cũng cô đơn a.”



Vốn nghe tới ba chữ Hóa Hình Thảo là hai mắt Thông Thiên Giao đã sáng rực lên rồi, sau đó lại bị “điều kiện thứ năm” của Tiêu Thiên đắc nhân tâm nữa thì mọi phòng tuyến của nó đều chính thức tan vỡ, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt, cúi đầu hướng chiếc sừng về phía Thanh Lân, thả lỏng tâm thần chờ nàng ghi ấn ký lên linh hồn.



“Ch-Chủ nhân…” - Thanh Lân có chút ngập ngừng, vẻ mặt ái ngại không biết nên làm sao.



“Ta biết tuổi thơ bất hạnh ám ảnh khiến ngươi khó có bạn bè, duy nhất Tiểu Y Tiên thân như tỉ muội lại vì lỗi của ta mà gặp không may, cho nên hôm nay ta đền cho ngươi một đầu sủng vật làm bạn trước, chờ sau này đủ sức ta sẽ mang Tiểu Y Tiên lành lặn về trả cho ngươi. Được không?”



“Chủ nhân, thuộc hạ không… hức…” - Thanh Lân nhịn không được bật khóc nức nở. Nàng không trách Tiêu Thiên, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ trách hắn, nhưng những cô đơn vốn được nàng chôn tận trong đáy lòng không muốn ai hay biết, vậy mà cũng bị hắn nhận ra.



“Thôi nào, hôm nay là một ngày vui, không được khóc. Lại khóc sẽ thành con mèo.” - Mỉm cười xoa xoa đầu Thanh Lân vài cái, Tiêu Thiên hơi hất cằm về phía Thông Thiên Giao: “Nhanh đi còn phải lên đường, ma thú xung quanh sẽ không chờ chúng ta ở đây mít ướt với nhau đâu.”



“V-Vâng… hức… chủ nhân… hức…”



Cố gắng dằn xuống những nức nở, Thanh Lân nở một nụ cười khá… khó coi với Tiêu Thiên một cái, sau đó mới chạy chậm tới trước đầu Thông Thiên Giao rồi đặt tay lên trán nó.



Đấu Khí đại lục không có khế ước hay hợp đồng gì cả, muốn nhận sủng vật thì chỉ đơn giản là đem ấn ký linh hồn của mình khắc lên linh hồn ma thú, như thế là đủ rồi.



Quá trình diễn ra rất nhanh và suôn sẻ, sau đó Thanh Lân cũng không hề ngạc nhiên khi bản thân có thể thi triển Thông Linh Thuật “cất” Thông Thiên Giao vào không gian thông linh của mình. Được Tiêu Thiên xoa đầu quán chú nhẫn thuật chính là hack như vậy.



Một trận hữu kinh vô hiểm, không chỉ lấy được Hồn Anh Quả thành công, mà còn thua được một đầu Thông Thiên Giao cho Thanh Lân làm bạn. Có thể nói là lợi đơn còn lợi kép.



“Tiếp theo chúng ta làm gì đây… chủ nhân.” - Mắt mũi vẫn đỏ ửng, giọng nói cũng còn chút nức nở, nhưng Thanh Lân lúc này đã ngừng khóc để bình tĩnh làm chính sự.



“Tiếp theo à? Tiếp theo chúng ta đi sâu vào rừng thêm chút nữa.”







Thời gian chậm rãi trôi qua, sau một ngày chiếu sáng mệt mỏi, rốt cuộc mặt trời cũng có cơ hội được nghỉ ngơi phía đằng tây.



Mặt trời vừa lặn, Yêu Cung lập tức tiến hành âm thầm lẻn vào di tích tìm người như kế hoạch trước đó. May mắn là bản lĩnh hắn cao, cộng thêm Cửu U Địa Minh Mãng là loài của màn đêm nên không ai phát hiện ra.



Một đường lần theo thủ đoạn lưu dấu vết đặc thù của tộc Cửu U Địa Minh Mãng, rất nhanh Yêu Cung liền tìm được Yêu Thông và Yêu Lực còn sống nhưng đều đã trọng thương hấp hối đang dắt díu nhau lết ngược về lối ra.



Hài Cốt Sơn Mạch, Cốt Hải, trong doanh địa tộc Cửu U Địa Minh Mãng.



“Người đâu! Người đâu, mau truyền Luyện Dược Sư!”



“Yêu Cung đại nhân, có chuyện gì… A! Đây là… đây là… Yêu Lực đại nhân… Thiếu… Thiếu chủ!!!”



“Ngươi không nghe ta nói gì à!? Mau truyền Luyện Dược Sư! Ở đó ngẩn người cái gì!?”



“A! À, vâng… vâng…”



Lát sau, trong lều của Yêu Khiếu Thiên.



“Phụ thân… khụ… ngươi đến rồi…”



“Được rồi, nằm nghỉ thêm đi, không cần đa lễ.” - Nhìn Yêu Thông băng bó toàn thân, vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường, cho dù là Yêu Khiếu Thiên kiêu hùng cũng nhịn không được sầu lo: “Di tích viễn cổ là nơi nào, không phải ngươi không biết. Không nhân thủ, không kế sách cứ vậy lao vào, ngươi đây là ngại mạng dài sao?”



“Khụ… xin lỗi phụ thân, ta chỉ là không muốn… khụ… để nhân loại kia độc chiếm di tích…”



“Di tích Đấu Thánh không phải là món đồ có thể bỏ túi, ngươi nghĩ một nhân loại thì làm được gì nhiều đến nỗi gọi là “độc chiếm di tích” hả?” - Nghe câu trả lời của Yêu Thông, Yêu Khiếu Thiên không chỉ không tức giận, ngược lại là có chút cau mày nghi hoặc.



“Ta… ta cũng không biết, lúc đó ta chỉ nghĩ… hả!?” - Chậm hơn chút xíu, nhưng Yêu Thông cũng bắt đầu nhận ra “điểm gãy” trong dòng suy nghĩ của mình: “Tại sao lúc đó ta lại đinh ninh cho rằng… một nhân loại có thể độc chiếm di tích!? Chuyện đó rõ ràng… không có khả năng… vì cái gì…”



Bạn trẻ đáng thương, nếu hắn thực sự nghĩ ra được nguyên nhân thì e rằng Tiêu Thiên và Wanda, hai bậc thầy thao túng thực tại cùng ảo giác, có thể tuyên bố giải nghệ được rồi.



“Mà thôi, vì cái gì thì chuyện cũng đã qua rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai sẽ có người đến đưa ngươi về tộc địa.”



Nói, Yêu Khiếu Thiên xoay người muốn rời khỏi lều trại. Chỉ là chưa kịp ra bên ngoài Yêu Thông đã gọi với theo.



“Phụ thân, Lực thúc thế nào rồi?”



“Chưa chết được.”



Soạt!



Để lại lều trại Yêu Thông nằm nghỉ ngơi phía sau lưng, Yêu Khiếu Thiên chậm rãi hít sâu một hơi, đầu ngẩng nhìn lên bầu trời u ám không trăng, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng: “Nhân loại giảo hoạt làm hại con ta, còn cả đầu Thái Hư Cổ Long lén lút như chuột kia nữa… hừ!”



. . .



Bên trong di tích.



Một đường vừa tránh né ma thú, vừa chạy nhanh trong rừng rậm. Không biết bao lâu sau.



“Chúng ta đến nơi rồi.” - Tiêu Thiên bỗng nhiên lên tiếng.



“Vâng.” - Nghe vậy Thanh Lân lập tức dừng lại, ánh mắt cảnh giác đảo quanh. Chỉ là… xung quanh bằng phẳng, cây cỏ xanh mượt chẳng có chút gì bất thường: “Chủ nhân, nơi này… có tà!”



Mắt không thấy gì đáng nghi, nhưng trong tầm cảm ứng của mình, Thanh Lân lại phát hiện hơi thở hung hãn của mấy đầu ma thú cường đại trong rừng trước đó đã hoàn toàn biến mất. Nếu không phải là không gian xung quanh bị phong bế, thì chỉ có thể là bởi vì chúng… sợ nơi này mà chủ động tránh lui.



“Ừm, tính cảnh giác không sai.”



Cười nhạt một tiếng, Tiêu Thiên chậm rãi bước tới khoảng chừng mười bước, bàn tay vươn ra chạm nhẹ vào mảnh không gian vô hình trước mặt. Chợt, một đạo kim quang chói lóa bỗng nhiên xuất hiện bắn thẳng lên trời cao vô cùng đáng chú ý.



Kim quang xuất hiện bất ngờ khiến Thanh Lân không khỏi kinh ngạc, nhưng Tiêu Thiên lại không bất ngờ hay bận tâm nó sẽ gây chú ý cho lắm. Trước sau hắn vẫn một mặt mỉm cười tự tin đứng thẳng tại chỗ.



Lát sau khi kim quang yếu đi, rốt cuộc chuyện ma quỷ này cũng có câu trả lời. Hoặc không!



“Đây là cái gì thế, chủ nhân?”



Đập vào mắt chủ tớ hai người giờ đây là một quang tráo nửa hình cầu như chiếc bát lật úp, diện tích đâu đó khoảng trăm mét. Xem chừng kim quang lúc này là do thứ này xuất thế tản mát ra dị tượng.



“Linh Thú Tráo đấy. Cái này có thể xem là thủ đoạn cuối cùng của thú tộc để bảo vệ xương cốt và huyết mạch bản thân trước khi chết. Chỉ những ma thú sinh thời đạt cấp chín trở lên mới ngưng tụ được. Muốn mở ra cũng phải có máu của con cháu đồng tộc, nếu dùng cường lực đánh phá sẽ chỉ khiến tất cả nổ tung, cái gì cũng không còn.”



“C-Cấp chín!? Vậy không phải là tương đương… Đấu Thánh sao?”



“Không sai!”



“Thì ra là vậy… ủa, khoan đã! Nếu cần huyết dịch của ma thú đồng tộc mới mở được vậy chúng ta làm gì với thứ này bây giờ, chủ nhân?”



“Chúng ta đương nhiên không làm, mà người làm sẽ là…” - Cười, Tiêu Thiên hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, chỗ hắn và Thanh Lân vừa chạy ngang qua cách đây không lâu: “... tiếp theo của ngươi cả đấy, Tử Nghiên.”



. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK