“Đ-Đại nhân… đó… đó là… Ma… Ma Thánh…”
“Ma Thánh!? Cái gì Ma Thánh?”
“Đ-Đại… đại nhân…nô… nô tỳ…”
“Chờ một lát!” - Một tay giơ lên ngăn Lilim nói tiếp, một tay khác Tiêu Thiên khẽ lật lấy ra bộ quan tài quen thuộc, nói: “Ngươi vào đây nói chuyện cho lưu loát.”
Nhắc tới quan tài, thì mặc dù nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng thực chất Thời - Không ở bên trong đã được Tiêu Thiên thay đổi để trở nên khác với bên ngoài. Đây cũng là lý do vì sao mà ngoài hắn ra, không một ai biết bên trong quan tài chứa ai hay cái gì, kể cả thất tinh Đấu Tông như Kim Thạch cũng không ngoại lệ.
Biết rõ diệu dụng của quan tài, Lilim vừa thấy Tiêu Thiên lấy nó ra liền nhanh như cắt chui tọt vào trong, sau đó không cần vị đại nhân này động thủ, nàng đã tự ra tay đóng nắp lại luôn. Tsundere đến thế là cùng.
“Ngươi…” - Lần đầu tiên trong đời thấy có người yêu thích vào nằm trong quan tài hơn ở bên ngoài, khóe miệng Tiêu Thiên nhịn không được có chút giật giật. Chỉ là rất nhanh hắn liền lắc đầu đem chuyện này bỏ qua một bên để tập trung vào chính sự: “Ngươi ổn chưa?”
“Nô… nô tỳ ổn rồi, đại nhân.”
“Tốt!” - Nhận ra giọng Lilim vẫn có chút run rẩy, nhưng Tiêu Thiên không lo nhiều như vậy, lúc này bắt đầu hỏi: “Để xem… trước hết ngươi trả lời ta, ngươi nhận ra cái xương đầu lâu kia là của ai sao?”
“Của ai thì nô tỳ không rõ… chỉ là từ ngoại hình kia, nô tỳ đoán nó hẳn là thuộc về một vị Ma Thánh… hay chính xác hơn là… từng thuộc về một vị Ma Thánh, đại nhân.”
“Ma Thánh… tương đương với Đấu Thánh nhân loại, hoặc là nói, tương đương với mẫu thân ngươi, “Mị Ma Thánh Giả” Lilith sao?”
“Vâng, đại nhân.”
“Làm sao ngươi biết cái đầu lâu kia là của một vị Ma Thánh?”
“Nó… nó có… bốn cái sừng, đại nhân…”
“Bốn sừng!?” - Đáp án của Lilim khiến hai hàng lông mày của Tiêu Thiên cau chặt, Luân Hồi Tả Luân Nhãn nhìn chằm chằm về quỷ vật đằng xa, giọng trầm thấp: “Theo ta được biết, Thiên Thần sẽ có thêm cánh khi thực lực và xếp hạng tầng thứ sinh mệnh của họ tăng lên. Lẽ nào Ma Quỷ cũng có nguyên lý tương tự, nhưng là thay bằng sừng sao?”
“A! Làm sao ngài…”
“Trả lời!”
“V-Vâng.” - Bị Tiêu Thiên quát lớn, Lilim vội vàng đáp: “Theo truyền thừa trong huyết mạch của nô tỳ, khi một con quỷ đột phá tới Ma Thánh, hay Quỷ Thánh tùy cách gọi, thì huyết mạch và ngoại hình của bọn họ sẽ thay đổi.
Những thay đổi kia sẽ không đồng nhất tùy theo chủng loài, nhưng “Ma Thánh có hai cặp sừng” là luật lệ bất di bất dịch. Hay nói cách khác, đó là pháp tắc của toàn Ma Giới, đại nhân.”
“Pháp tắc… sao?” - Đối với từ ngữ quen mà lạ, lạ mà quen này, Tiêu Thiên nghe vào tai, để trong lòng thế thôi chứ hiện tại làm gì đã có bản lĩnh lo được nhiều đến thế. Nên là thay vào đó, hắn quan tâm tới những gì đang xảy ra trước đôi mắt Luân Hồi Tả Luân Nhãn của mình hơn: “Gác chuyện cái đầu lâu kia qua một bên. Ngươi nhận ra cái trận đồ này có tác dụng gì không, Lilim?”
“Cái đó… nếu nô tỳ đoán không lầm thì trận đồ này là một tổ hợp trận pháp bao gồm hai tác dụng. Một trong số đó là truyền tải năng lượng xuyên giới như năm đó nô tỳ từng làm. Về phần tác dụng thứ hai, hẳn là để… hồi sinh…”
“Hể!? Hồi sinh? Chuyện đó không phải là trái với Luân Hồi và một loạt các loại… pháp tắc sao? Hay là ta hiểu sai chỗ nào?”
“Đại nhân không hiểu sai, chỉ là có chút… ừm, nhầm lẫn mà thôi.”
“Giải thích thế nào?”
“Hồi sinh có liên quan tới Luân Hồi mà đại nhân nói tới là trường hợp hồn phách người chết đã hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa. Người chết kiểu này không phải là không có cách sống lại, nhưng sẽ phạm vào rất nhiều cấm kỵ.
Còn hồi sinh nô tỳ đang nói tới là để chỉ những cái chết mà bằng cách nào đó phần hồn phách vẫn nguyên vẹn, bất kể thân xác không còn, hoặc còn nhưng tán loạn.”
“Là như vậy a!” - Nghe Lilim giải thích hai cách hiểu của từ hồi sinh, Tiêu Thiên lập tức gật gù tỏ vẻ hiểu ra.
Nói ngắn gọn thì tình huống của chủ nhân cái đầu lâu kia và Dược Lão trong nguyên tác là giống nhau. Cả hai đều chỉ chết phần xác, linh hồn ngược lại là còn nguyên vẹn nên vẫn tồn tại phương pháp hồi sinh.
“Vậy ngươi có cảm nhận được tên kia lúc nào sẽ hồi sinh không, Lilim?”
“Theo những gì nô tỳ thấy thì sợ rằng còn phải rất lâu nữa vị Ma Thánh kia mới có thể sống lại được, chủ yếu là bởi phần lớn ma khí được trận pháp vận chuyển qua đều bị thất thoát ra bên ngoài như đại nhân đang thấy đây. Điều này khiến quá trình hồi phục bị chậm trễ rất nhiều.”
Nghe đến đây, rốt cuộc Tiêu Thiên cũng đã hiểu hết đầu cua tai nheo toàn bộ sự việc quanh đã, đang và có thể sẽ xảy ra quanh Thiên Mục Sơn, cũng như cái gọi là Thiên Sơn Huyết Đàm này rồi.
Theo đó, mọi chuyện bắt đầu từ việc tàn hồn của một vị Ma Thánh nào đó trước khi chết đã cố chuẩn bị kế hoạch để hồi sinh chính mình. Tuy nhiên, có thể là do quá suy yếu, cũng có thể là bị kẻ thù đuổi sát nên hắn đã không thể làm ra một tòa tế đàn như Lilim trong U Minh Chi Địa, và để thay thế, hắn chọn đáy núi lửa Thiên Mục Sơn, ý đồ dùng dung nham phía trên như một tế đàn tự nhiên, vừa giúp bản thân che giấu khí tức, vừa giảm bớt ma khí thất thoát.
Kế hoạch không có gì sai, chỉ là cần quá nhiều thời gian để có thể hoàn thành. Và rồi cái gọi là đêm dài lắm mộng hiển linh. Một cơn ác mộng mang hình hài của… Tiêu Thiên.
Về phần những luồng ánh sáng năm màu và sự ra đời của Thiên Sơn Huyết Đàm mỗi ba năm một lần, nếu Tiêu Thiên đoán không sai thì đó hẳn là thời gian trung bình để những ma khí thất thoát kia tích tụ nhiều đến mức gây ra Thiên Địa cảm ứng, từ đó làm ra phản xạ tự nhiên là lôi kéo thật nhiều thiên địa nguyên khí bản địa tới trung hòa kẻ ngoại lai này đi.
Và cứ như thế, Thiên Sơn Huyết Đàm hiện thế. Nồng đậm thiên địa linh khí tinh thuần, nhưng đồng thời cũng hòa tan trong đó không ít ma khí.
“Lilim, ta có một kế hoạch, ngươi muốn nghe thử không?”
“Vâng?”
. . .
Bên ngoài miệng núi lửa, cuồng phong vẫn miệt mài không ngừng nghỉ. Tại thạch đình quen thuộc cách lối mòn không xa, hai đạo thân ảnh đang đứng chắp tay.
“Đã một tháng rồi!” - Một hai trong hai người, chính là Kim Thạch, có chút chau mày nhìn vào bên trong miệng núi lửa.
Bằng vào năng lực cảm nhận của hắn có thể dễ dàng nhận ra nồng độ năng lượng của Thiên Sơn Huyết Đàm hiện tại đã hạ xuống khá nhiều, màu sắc đỏ tươi cũng đã nhạt đi không ít. Nhìn nó bây giờ so với những hồ dung nham bình thường gần như không có gì khác biệt nữa, ngoại trừ năng lượng hệ Hỏa ra thì những năng lượng đều đã mong manh đến mức không thể hấp thu được nữa.
Kim Cốc bên cạnh nghe vậy cũng cười khổ một tiếng rồi ậm ừ nói: “Có khi nào xảy ra vấn đề không? Dù sao hỏa độc dưới kia thật sự quá mức nồng đậm, ngay cả ta cũng cũng không dám ở lâu.”
“Hẳn là không đâu! Hỏa độc mặc dù hung hãn, nhưng tiểu tử kia và vị đại nhân nọ cũng không phải loại người tầm thường a.” - Kim Thạch lắc đầu, trầm giọng. Chỉ là trong lòng hắn cũng chẳng tin lời mình nói cho lắm.
Tiêu Thiên đi vào Thiên Sơn Huyết Đàm đã một tháng rồi, so với không tới một tuần của đám người Phượng Thanh Nhi thật sự là quá lâu đi. Ấy là chưa nói tới những kẻ khác chỉ ở vòng ngoài, còn hắn lại xuống tận đáy huyết đàm, nơi hỏa độc dày đặc đến nỗi Đấu Tông như lão cũng không dám ở lâu. Nói không lo lắng và suy nghĩ lung tung là không thể nào đâu.
Nhìn Kim Thạch như vậy, Kim Cốc cũng chẳng biết nói sao cho phải. Trong một tháng này, năng lượng triều tịch ở Thiên Mục Sơn đã dần lắng lại. Những người khác nhanh thì ba, chậm thì năm ngày cũng đã lục tục rời khỏi, xem dáng dấp tựa hồ không ai là không nhận được lợi ích to lớn. Chưa biết chừng khi trở về bọn họ có thể đột phá thành Đấu Tông cũng nên.
“Nếu hết hôm nay vẫn không có tin gì, ta nhất định phải xuống dưới đáy huyết đàm xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” - Trầm ngâm hồi lâu, Kim Thạch rốt cuộc nghiến răng quyết định.
Bỏ qua chuyện hỏa độc trong cơ thể hắn còn cần được chữa trị, thì chỉ riêng việc vị đại nhân kia giận cá chém thớt ném xuống một đám thiên thạch thôi đã đủ hắn tê cả da đầu rồi. Cho nên, dù huyết đàm có nguy hiểm thế nào đi nữa hắn cũng phải thăm dò một phen.
Nghe vậy Kim Cốc bất đắc dĩ gật đầu: “Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy thôi…”
“Không cần đâu, hai vị tiền bối. Ta ra tới rồi đây.”
Đang lúc Kim Thạch nghiến răng nghiến lợi, còn Kim Cốc chưa nói được hết câu, thì bên tai hai người đã bất thình lình vang lên thanh âm bình thản, cùng với đó là một thanh niên lưng cõng quan tài bước ra từ trong vòng xoáy không gian.
“Ai!?”
“Ngươi là… Đại Đồng Mộc tiểu hữu!” - Có chút bất ngờ, nhưng rồi rất nhanh khi nhận ra người đến là ai, hai lão đầu đều nhịn không được thốt lên bàng hoàng.
Vui mừng vì hắn an toàn và lành lặn, nhưng đồng thời cũng ngạc nhiên, xen lẫn với cả hoảng sợ, trước cách xuất hiện quỷ dị đến vô thanh vô tức vừa rồi.
“Chính là vãn bối. Lần này ta có thu hoạch không nhỏ, còn phải cảm ơn hai vị tiền bối nhiều.” - Nói, Tiêu Thiên chắp tay, khom lưng, thái độ không thể bảo là không khách khí.
Nghe vậy, Kim Thạch và Kim Cốc chợt liếc nhau một cái thật nhanh, chợt cười cười khoát tay: “Có qua có lại mà thôi, lão phu gánh không nổi chữ tạ ơn này. Nhưng ngươi có thể ở dưới đáy huyết đàm hơn một tháng thực sự là ngoài dự đoán của lão phu.”
“Tộc trưởng nói không sai! Cho dù là Đấu Tông như hai lão đầu chúng ta cũng không dám ở lâu như vậy. Đại Đồng Mộc tiểu hữu quả thực là nhân trung long phượng a.”
“Hai vị tiền bối quá khen.”
“Cái kia… Đại Đồng Mộc tiểu hữu, hiện giờ ngươi đã từ trong Thiên Sơn Huyết Đàm đi ra an toàn, không biết…” - Khách sao chưa được hai câu Kim Thạch đột nhiên nói có chút ngập ngừng nói, đôi mắt chuột ti hí nhìn Tiêu Thiên chằm chằm.
Nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi này của hắn, trong lòng Tiêu Thiên cười nhạt, ngoài mặt vẫn bình tĩnh khẽ gật đầu: “Kim Thạch tiền bối yên tâm, Tề Thiên Cung chúng ta luôn lấy chữ tín làm đầu. Hỏa độc trên người ngài cứ giao cho vãn bối là được rồi.”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK