Mục lục
Từ Cửu Ca Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên Ý lúc này thân hình đả có chút sợ run lên rồi, tim hắn như muốn bị ném ra ngoài, nhìn về con đường phía trước chết đi gần hai ba trăm người bên dưới khiến hắn lòng kinh táng đảm. Nhịn không được đem ánh mắt nhìn về trung tâm Lạc Thần cùng với bảy tám trăm binh lính đang run sợ không dám tiến lại gần.



“ Xông lên hắn chỉ có một người mà thôi, người nào giết được phản nghịch, hoàng kim vạn lượng, quân cấp tăng ba bậc” Yên Ý hò hét nhìn về quân lính bên cạnh.



Chim chết vì mồi người chết vì tiền đám quân sỉ nghe được nguyên bản trong lòng còn sợ hải cũng nhanh chóng bị lòng tham lấn át lấy. Hơn nữa như Yến Ý đại tướng quân nói, hắn dù sao cũng có một người đây còn bản thân bọn họ lại là mấy trăm huynh đệ hảo thủ đây.



“ Giết” không biết tên binh lính nào hô lớn đám người bên cạnh cũng đỏ mắt vột lên, trên tay mang thiết kích nhanh chóng chạy lên, nhìn phía trước Lạc Thần trong mắt bọn họ như là miếng mồi béo bở thơm ngon.



Rất nhanh đám người này liền biết được chờ đợi bọn họ không phải là mồi béo là một hồi tử vong thịnh yến. Đám binh lính xông lên càng lại gần chỉ thấy được một luồng ánh quang đỏ hồng quét qua, sau đó đồng tử mở to không tin được khi nhìn về trên tay mình vũ khí như nhẹ hoẳng đi sau đó rơi xuống mặt đất, rồi thân thể cũng nhanh chóng đổ ập xuống mặt đất.



“ Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt” Hàng loạt âm thanh bén nhọn vang lên, chỉ thấy một cái bóng trắng trong đêm trăng dịu nhẹ như thiểm điện hiện ra, xuất hiện khắp nơi trong đại quân nước Yên, theo cái bóng trắng này đi qua thân ảnh binh sỉ lẫn binh khí không ngừng đổ ập xuống mặt đất.



“ Hô hô hô hô” Lạc Thần một chân khụy xuống mặt đất, trên tay Hắc Bạch Huyền Tiễn chống lấy, liên tục vận lên khinh công di chuyển đồng thời nội lực tuôn trào trong một đoạn thời gian dài đồ sát đám quân này cũng khiến hắn mệt nhọc đây.



Mà lúc này Cao Tiệm Ly lẫn Tuyết Nữ đã chếch lặng khi nhìn về phía trước thân ảnh nam tử, tóc dài phiêu dật trong gió bộ y phục bạch y đả nhiễm đỏ máu tươi, thân ảnh binh lính lần lượt đổ ập xuống cho đến cuối cùng còn sót lại thân ảnh nam tử kia. Một màn này chấn nhiếp nhân tâm không thôi, đây là gần ngàn người quân lính cứ như vậy bị hắn diệt sát.



Nhưng mà bọn họ nào biết được thực ra Lạc Thần cũng không phải tài giỏi gì trong thời gian ngắn đồ sát hết gần ngàn người này. Ngay khi hổ nhập bầy dê hắn đả nhanh chóng lấy ra một lọ dộc dược vô sắc vô hình thả ra, đám binh sỉ này cơ thể bị tê liệt buông sức chống cự để một mình hắn chém giết đây.



Tuyết Nữ thân ảnh như chim én một dạng nhanh chóng hiện ra bên cạnh Lạc Thần, nhìn hắn khoanh chân tọa thiền, dưới đất là một lọ đan dược bên cạnh là hai thanh danh kiếm sắc bén sát khí bức người. Nhìn gương mặt đang che kín mặt nạ bạc phía trước lòng hiếu kỳ, nàng quả thật muốn biết đằng sau tấm mặt nạ thần bí kia diện mạo chân thực.



“ Bị ta mê hoặc rồi” Lạc Thần trêu chọc lên tiếng, thân ảnh đứng dậy vươn tay nắm lấy Hắc Bạch Huyền Tiễn chậm rải bước đi về phía trước. Hắn hiện tại còn muốn làm một việc chính là đến thăm nhà Nhạn Xuân Quân đây.



Tuyết Nữ mắt đẹp lưu chuyển nhìn thân ảnh Lạc Thần bước đi, giọng như chuông bạc lên tiếng “ Huynh muốn giết Nhạn Xuân Quân”



Lạc Thần quay đầu nhìn nàng cất lới trêu chọc “ Ta càng thích nàng hơn rồi đây, thật muốn bá vương ngạnh thương cung đây”



Tuyết Nữ gò má có chút phiếm hồng khi nghe lời hắn trêu chọc như vậy, người nam tử này nàng nhìn không thấu, như một bến mê một dạng khiến nàng có chút say mê lên. Một khúc tiêu âm hắn thổi nàng nhìn ra được đối phương âm nhạc cũng là một tay hảo thủ, lảng tử phóng đảng bất kham hơn nữa thực lực bày ra phía trước,những thứ này khiến cho lòng nàng bị hắn hấp dẫn đi.



Lần này đến Yên quốc là vì Thương Long Thất Túc mà đến, so với bảy nước thì nước Yên là một nước tồn tại đặc thù.Yên quốc cổ lão nhất, tồn tại lịch sử dài nhất. Từ Tây Chu sơ kỳ lập các nước chư hầu đến Chiến Quốc Thất Hùng thời kì cuối diệt vong, Yên quốc truyền thừa hơn bốn mươi đại quân chủ, lịch sử tám, chín trăm năm, luận tuổi tác Đông Chu triều đại không có hắn dài lâu.



Đặc thù thứ hai, Yên quốc chính là Chu Vũ Vương Cơ Phát phân phong Cơ thị vương tộc các nước chư hầu. Ở Xuân Thu thế gian, lâu năm các nước chư hầu chính quyền sôi nổi bị mới sĩ tộc thay thế được, đã trở thành lịch sử thuỷ triều. Điền Trần đại đồng thời, ba gia phân tiến, Trung Nguyên tứ đại Chiến quốc đều đã kinh là mới sĩ tộc chính quyền , trong lúc này, chỉ có Tần, Sở, Yên này ba cái ở vào biên thuỳ nơi đại quốc không có phát sinh quân quyền cách mạng.



Mà tam quốc bên trong, Yên quốc là duy nhất Chu thiên tử huyết thống lâu năm vương tộc đại quốc. Yên quốc không có mất nước mà tiến vào Chiến Quốc Thất Hùng một trong, ở lúc đầu phân phong Cơ thị vương tộc hơn năm mươi cái chư hầu trung gần như không tồn tại, chỉ còn mỗi lại một hoàng thất nước Yên mà thôi.



Yên quốc- Nhạn Xuân Quân phủ đệ.



Nhìn đám binh lính từng tốp tuần tra, thần sắc uể ỏi có chút ngáp lên ngáp xuống, Lạc Thần đem tấm mặt nạ che lên chân nhún một cái búng mình vào đêm đen lao vào không trung rơi xuống phủ đệ bên dưới.



Thân ảnh như u linh một dạng chìm vào bên trong bóng tối, một thân hắc y che kín cùng với đêm đen hào nhập khó người mà phát hiện được. Chỉ thấy thân ảnh hắn nhanh chóng vượt qua đám binh lính này tiến nhập vào tòa phủ đệ to lớn.



“ chịu bỏ tiền ra thuê cao thủ” Lạc Thần nhìn đám cận vệ trên tay bội kiếm đang canh giữ bên ngoài, thân ảnh nhanh chóng lao lên trần nhà như thạch sùng một dạng bám lấy di chuyển tiếp theo.



“ Đầu tư không ít” Lạc Thần nhìn thấy đến mấy chục tên cận vệ canh gác, trên tay bảo kiếm canh gác, linh hồn lực lan tỏa ra khắp xung quanh tìm kiếm thân ảnh Nhạn Xuân Quân, cũng không khó găn gì chỉ cần tìm đến tòa lầu các lớn nhất to nhất xa hoa nhất là được, hắn chính là điển hình một tên hưởng thụ đây.



“ vù” thân ảnh Lạc Thần như cơn gió một dạng lao vào bên trong gian phòng, trên tay lấy ra một chiếc bình nhanh chóng mở nắp ra hương thơm bao phủ khắp gian phòng, Nhạn Xuân Quân một tay băng bó vải trắng thấm đẫm máu tươi đang say giấc nồng. Dù sao hắn bị kinh hách quá độ, từ trước đến nay mềm sợ cứng, cứng lại sợ liều mạng, liều mạng lại sợ kẻ điên.



Hưởng thụ sinh hoạt xa hoa quyền thế ngập trời một lời định đoạt hàng loạt vận mệnh người khác. Là em trai của Yên Vương Hỉ thân phận tôn quý lại thêm buôn bán thế lực trong tay, người gặp hắn đều khúm núm sợ hãi chưa kể bên người là thủ hạ đắc lực, nhưng mà những thứ này đều bị phá vở khi đụng phải Lạc Thần.



Lạc Thần môi nhích lên thân ảnh tiến đến gần đem tay đặt lên đầu hắn linh hồn lực tràn vào bên trong lục lọi ký ức của tên này, đôi mắt nhầm nghiền trên tay quang mang bao phủ từ đầu Nhạn Xuân Quân tràn tay hắn.



Ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ Lạc Thần thu tay môi có chút nhích lên độ cong khi từ bên trong ký ức của Nhạn Xuân Quân tìm lấy được thứ hắn mong muốn. Nhiều năm trước Yên Vương Hỉ có phân cho hắn một món đồ, đồng thời Yên Đan cũng từ tay Yên Vương nhận được một chiếc đồng hộp.



Chiếc đồng hộp đó Lạc Thần có thể khẳng định chính là Ảo Âm Bảo Hạp, còn Nhạn Xuân Quân món đồ chính là một thanh Khổng Chu tam kiếm khác lại xuất hiện ở trong tay trên này.



Từ khi đến thế giới này, hắn phát hiện cái thời đại này đám người đối với kiếm có một loại cuồng nhiệt, liền ngay cả thư sinh cũng không có chuyện gì ở trên eo lơ lửng một thanh kiếm.Một thanh kiếm đại diện cho thân phận địa vị, mà một cái danh kiếm, ở trong chiến đấu nhưng có thể quyết định sinh tử.



Một bộ ngọc thạch tinh điêu tế trác làm thành kiếm giá, mặt trên đặt ngang một cái tao nhã đến cực điểm kiếm. Thon dài thân kiếm lại như là mỹ nữ vòng eo, lập loè hàn mang lại làm cho ngươi không cảm giác được sát khí.



“ đám ngu ngốc” Lạc Thần đi đến nhìn về thanh tao nhã mỹ lệ, thế nhưng lưỡi kiếm đều không khai phong. Chém người e sợ khó mà gây thương tích lấy.



Đưa tay nắm lên Thừa Ảnh chuôi kiếm, nhưng cảm giác trong tay chìm xuống, Thừa Ảnh kiếm lại như là mỹ nữ duyên dáng đường cong, tinh xảo tới cực điểm rồi lại vô cùng nặng nề, đầy đủ lại ba mươi kg trọng lượng.



Này đối với một cái kiếm khách tới nói, không thể nghi ngờ cực kỳ nặng nề, vì lẽ đó Nhạn Xuân Quân mới đem nó trưng bày mà không đem ban cho đám thủ hạ sử dụng, lại không thể đem theo bên người. Lại mỹ kiếm, không thể giết người cũng uổng là lợi khí, kiếm bản thân liền là sát nhân dùng.



“ Giao long Thừa Ảnh nhạc lạc vong quy” Lạc Thần đem tay sờ lấy vút ve thanh kiếm mỹ lệ này, thân ảnh lập tức thoát đi rời khỏi tòa phủ đệ của Nhạn Xuân Quân, đạt được thanh kiếm này có thể nói là món lợi lớn nhất rồi.







Hơn ai hết Lạc Thần biết được cái vẻ bề ngoài tao nhã này chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài mà thôi, bởi bì hắn cũng có một thanh vô hình chi kiếm khác Tiêu Luyện chính là năm xưa từ bên trong vương cung của Hàn Vương An lấy được, phải nói nếu không khám phá bí mật của Tiêu Luyện thì hắn cũng giống như Nhạn Xuân Quân bị vẻ bề ngoài của nó đánh lừa đây.



Tương truyền cái thứ nhất được thanh kiếm nầy gọi là Khổng Chu, hắn cũng là cái thứ nhất phát hiện thanh kiếm thần này bí mật người, ở một cái lúc tờ mờ sáng, Khổng Chu vì thí nghiệm thanh kiếm này truyền thuyết, đi tới chỗ ở phụ cận trong rừng tùng, sắc trời hắc bạch giao tiếp trong nháy mắt, đem Thừa Ảnh kiếm ra khỏi vỏ.



Hai tay hợp nắm bên trong là một đoạn chuôi kiếm, chỉ có chuôi kiếm không gặp thân kiếm, thế nhưng, ở mặt phía bắc trên vách tường nhưng mơ hồ đầu cái kế tiếp lửng lơ bay kiếm ảnh, kiếm ảnh chỉ tồn chốc lát, sẽ theo ban ngày đến mà biến mất, mãi đến tận hoàng hôn, sắc trời dần tối, ngay khi ban ngày cùng đêm tối đan xen chốc lát, cái kia lửng lơ bay kiếm ảnh lại lần nữa nổi lên.



Khổng Chu vung lên hai tay vẽ ra một cái tao nhã đường vòng cung, vung hướng về bên cạnh một gốc cây kiên cường cổ tùng, tai trong có nhẹ nhàng "Sát" một tiếng, thân cây hơi chấn động một cái, không gặp biến hóa, nhưng mà sau đó không lâu, gốc tùng ngay khi một trận ôn hòa xẹt qua nam trong gió xa xôi ngã xuống, vết cắt bằng phẳng để lộ trên đó vòng tuổi của mình, tỏ rõ năm tháng trôi qua.



Sắc trời dũ ám, trường kiếm lại về trong vô hình, viễn cổ hoàng hôn không hề có một tiếng động hợp lại, bên trong đất trời một mảnh tĩnh mục. Vì lẽ đó, Thừa Ảnh thần kiếm là một cái có ảnh kiếm vô hình.



"Có ảnh vô hình."Lạc Thần nỉ non lên nhớ lại những thông tin mà thủ hạ sưu tập cho mình về sự tích thanh kiếm này.Hiện tại nó nhưng là thân kiếm chuôi kiếm đầy đủ hết, liền ngay cả trên thân kiếm hoa văn, khó người mà có thể nhận biết được.



Lạc Thần ở trên thân kiếm minh văn tìm tòi chốc lát, chỉ nghe “ca” một tiếng vang nhỏ, chuôi kiếm cùng thân kiếm thoát ly. Hắn đã sớm biết rõ thanh hoa lệ tao nhã thân kiếm, bản thân liền là vỏ kiếm của nó thanh vô hình chi kiếm này mà thôi.



Đem tay nhanh chóng chụp vào thoát ly thân kiếm, mau mau dời chuôi kiếm. Ánh mắt không che được hưng phấn khi nhìn chỉ thấy được chuôi kiếm của nó mà thôi.



Từ trong không gian của mình lấy ra một thanh đen như mực kiếm trên đó cũng khắc ghi hoa văn tinh xảo không kém gì Thừa Ảnh, chỉ thấy theo tay hắn khẻ vẫy một cái thanh kiếm nhanh chóng phân hai ra, vị trí thân kiếm nhanh chóng tách ra giống như Thừa Ảnh một dạng chỉ còn chuôi kiếm mà thôi.



“Thừa Ảnh, Tiêu Luyện tốt tốt tốt” Lạc Thần hung phấn hai tay nắm lên hai chuôi kiếm sau đó khẻ vẩy lên, chỉ nghe một trận gió thanh phong tuôn ra sau đó hàng loạt thân cây gổ ở gần chổ hắn đột nhiên bị cắt đứt sau đó chạm chạp ngã xuống.



Kiếm bản vô hình, sát nhân cũng là vô hình,Ngươi không phải nó thừa nhận chủ nhân, mặc dù là được nó cũng là không có tác dụng. Hai thanh kiếm nầy không chỉ có thể hại người, cũng có thể gây tổn thương cho chính mình, nếu như không phát hiện không được thân kiếm của nó, chính là đưa nó trở vào bao cũng không thể.



“thu” theo lời nói của hắn thanh võ kiếm màu đen của Tiêu Luyện từ phương xa nhanh như chớp tra vào bao của mình, chỉ có mỗi thanh Thừa Ảnh vỏ kiếm là vẫn không có động tĩnh gì.



“ tách” Đột nhiên một ngọn lửa trắng ngần xuất hiện sau đó bao bọc lấy thân kiếm này, chỉ thấy thanh kiếm có phần run lên.



“ ong ong” Thân kiếm phát ra thanh âm tựa như sợ hải van xin một dạng.



Lạc Thần môi nhích lên nhìn về thân kiếm hiển lộ ra trước mắt mình, nếu Hàm Quang Tiêu Luyện chỉ lộ ra thân kiếm khi ở ánh sáng thì Thừa Ảnh chỉ lộ ra một phần thân kiếm khi lúc trời hoàng hôn hay bình minh nơi chuyển giao giữa quang và ám mà thôi.



“ biết sợ rồi” Lạc Thần đem tay vuốt ve lên thân kiếm, rồi tiếp tục vui vẻ lên tiếng “ yên tâm ta sẻ không hại ngươi, sau này đi theo ta ngang dọc chư thiên vạn giới”



“ong ong” Thanh kiếm khẻ kêu lên, ngay khi Tịnh Liên Yêu Hỏa biến mất thì võ kiếm đang cắm dưới mặt đất cũng lập tức bay lên tra nhập vào, sau đó an tĩnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK