Mục lục
Từ Cửu Ca Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyễn Âm Bảo Hạp bên trong, nơi này là một quần thể cung điện cao lớn đồ sộ đến mấy trăm mét độ cao, các tòa cung điện lại liên kết với nhau bởi các hành lang vuông bằng đá chạy ngang dọc liên kết với nhau.



“ Thế giới này có độc” Lạc Thần lẩm bẩm cất bước đi trên một hành lang đá nằm trên không trung cao hơn trăm mét độ cao, liên kết giữa hai tòa cung điện cao lớn. Phóng ánh mắt nhìn qua thấy được vô số những con đường chạy dài như hắn vậy.



“ Ca ca, ngươi nhìn kìa” Cao Nguyệt kinh ngạc đem tay chỉ về một phương hướng xa xăm, chỉ thấy nơi đó trên một cây cầu vắt qua có một chấm đen mơ hồ ở nơi đó. Bọn họ ở nơi này cũng đả gần hai ngày vẫn không tìm được một chút sự sống nào trong nơi này.



“ Đến nơi đó thôi » Lạc Thần lên tiếng, tay ôm lấy hai người đạp bước nhảy lên không trung hướng về địa phương đó mà đến, trên không trung chân đạp lên kiến trúc xung quanh di chuyển, cứ mỗi cú nhảy là mấy chục mét không trung.



“ Ầm” Đột nhiên một cơn gió lốc ngay trong không khí hình thành ngay ở vị trí ba người, đem tòa kiến trúc to lớn vặn nát gỗ vụn bay ra tung tóe khắp nơi.



“ Thiên Minh, Nguyệt Nhi chết tiệc” Lạc Thần giận hô lớn lên khi vì bất ngờ với cơn bảo này,đem ba người bọn họ xoay vòng trong gió lốc, nhanh chóng đem ba người oanh kích ra ba phương hướng khác nhau.



“ Mẹ kiếp” Lạc Thần bạo nộ chửi thề lên, khi thân hình hắn rơi từ mấy chục mét độ cao văng xuống một tòa kiến trúc. Thân ảnh ngay lập tức từ bên trong đống đổ nát nhảy ra bên ngoài, lao về một phương hướng.



Ở một địa phương khác, cách xa tòa cung điện này, một mảnh bình nguyên.



“A, nơi này là nơi nào” Thiên Minh mở con mắt mình ra, đầu lay lay một hồi ký ức nhanh chóng truyền về khiến hắn nhớ ra mọi thứ, còn chưa kịp phản ứng thì một đạo âm thanh già nua vang lên bên tai hắn “ Cự Tử Mặc Gia, ta đả chờ ngươi 300 năm rồi”



“a” Thiên Minh giật nảy mình cả người nhảy lùi ra sau, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh thì thấy được một ông lảo ngự ở hư không, khoác một bộ áo vải xám trắng hai tay để phía sau nhìn hắn, nhãn châu xoay chuyển thần kinh thô hắn mở miệng nói “ đợi ta, ông là ai sao biết ta là Cự Tử”



Lảo già vuốt bộ râu trắng của mình ôn hòa nói “ Đúng vậy hài tử”



Một nơi khác, Cao Nguyệt ánh mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn về thiếu nử phía trước, từ y phục lẫn dung mạo đều không khác gì nàng cả, hay nói đúng hơn chính là Cơ Như Thiên Lung phiên bản Âm Dương Gia.



“ Ngươi là ai” Cao Nguyệt nhịn không được lên tiếng hỏi thăm lấy.



“ Cơ Như Thiên Lung” nử hài âm thanh mềm mại thanh thúy vang lên.



“Cơ Như Thiên Lung, đây không phải là danh tự ta sao” Cao Nguyệt lẩm bẩm nghi hoặc nhìn về nử tử phía trước, lại nhìn thấy nàng gật đầu trong lòng càng nghi hoặc hơn, nàng đối với nữ hài này lại không dấy lên được cảnh giác chính xác hơn lại cảm thấy như thân quen một dạng.



Nữ hài chậm rải nói lên “ ta là ngươi, ngươi cũng là ta”



Cao Nguyệt nhất thời càng nghi hoặc không biết chuyện gì cả, bỗng dưng cảm thấy cơ thể mình long du khí tự động thúc dục, mà đối diện nử tử thân hình phiêu bồng ở không trung chậm rải di chuyển đến gần Nguyệt Nhi.



Mà lúc này cách xa nơi này mấy trăm mét, Lạc Thần ngưng mắt nhìn về một phương hướng, thông qua tầm mắt hắn thấy được hai cổ chói mắt vàng kim ánh sáng phát ra. Thân ảnh lập tức vận lên khinh công di chuyển, bởi vì hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc của Nguyệt Nhi, trong lòng nghi hoặc nói “ Sao lại có hai luồng khí tức của Nguyệt Nhi?”



Để lại trong không trung một vệt tàn ảnh, thân ảnh nhanh chóng di chuyển lao đi đến không trung. Khoảng cách mấy trăm mét nhanh chóng được rút ngắn lại, đến khi càng lại gần hơn thì hắn kinh ngạc lên khi thấy trong không trung hai thân ảnh nử hài, một chính là Cao Nguyệt còn người còn lại chính là diện mạo Cơ Như Thiên Lung, cả hai trong không trung bộc phát năng lượng.



Cao Nguyệt cùng Cơ Như Thiên Lung đầu ngón trỏ vươn ra chạm lấy nhau, quang mang lại càng ngày càng phát ra mảnh liệt, bùng sáng cả một khu vực giống như ánh sáng của mặt trời chiếu sáng một dạng ở trên không rọi khắp thương khung. Lạc Thần nhịn không được đứng lên nóc nhà nhắm mắt lại.



“ Uỳnh” Một tiếng nổ vang dội làm chấn động cả vùng không gian nơi này, năng lượng điên cuồng tỏa ra đem vô số kiến trúc nơi này tàn phá đi.



Quang mang tiêu tán, trên bầu trời lúc này chỉ còn lại một thân ảnh nử hài cả người phát ra quang mang, xung quanh là một đầu long ảnh du tẩu khắp người. Sau đó chậm rải tiêu tán đi thân ảnh chậm rải hạ xuống mặt đất.



“ Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi” Lạc Thần lắc mình giang hai tay ra ôm lấy nử hài đang hôn mê, trong lòng kinh ngạc không thôi khi hắn nhận ra được sức mạnh khổng lồ ẩn chứa bên trong cơ thể nàng so với hắn không hề thua kém chút nào, thậm chí còn thuần khiết hơn.



“ Người với người thật tức chết mà” Lạc Thần nhổ nước bọt ghen tỵ lấy, hắn vật vả tu luyện mưu toan đủ thứ đổi lấy một thân công lực bây giờ, trong khi Nguyệt Nhi kỳ ngộ một lần thì thực lực cơ hồ như ngồi hỏa tiển một dạng.



“Aaaaa” Một tiếng thất thanh từ trời cao vang lên khiến cho Lạc Thần chú ý đến, chỉ thấy trên trời cao là thân ảnh Thiên Minh đang cấp tốc rơi xuống bên dưới, mà phương hướng chính là hắn mà đến. Lạc Thần nhíu mày lại nội lực cấp tốc thoát ly ra nhanh chóng ngưng đọng thành một đôi tay lớn hướng về không trung phía trên đở lấy thân ảnh Thiên Minh.



“ Crac crac crac” Ngay sau đó hàng loạt thanh âm đinh tai cơ quan vang vọng khắp đến tai hắn, tòa kiến trúc khổng lồ này giống như Cơ Quan Thành một dạng chính là một tòa thành được dựng lên làm bằng cơ quan.



Từ lúc đến nơi này hắn cảm nhận được có người phía sau thao túng tất cả, nhưng mặc cho hắn tìm kiếm vẫn không tìm ra được người đứng sau là ai. Nội lực thu về đôi bàn tay ảo hóa từ nội lực ngưng hình cũng kéo Thiên Minh trở về, thân hình hắn có chút lảo đảo khi mà tòa cơ quan cung điện này rung động, ngay sau đó ánh lửa nổi lên khắp mọi nơi.



“ ca ca, lối ra ở phía trước” Lúc này Cao Nguyệt trong bộ y phục Cơ Như Thiên Lung tỉnh dậy lên tiếng, âm thanh không còn như trước nhu mì thanh thúy, mà trong đó có phần uy nghiêm có mấy phần lạnh lùng, đôi mắt đẹp nhìn Lạc Thần quan sát.



“Muội là ai, Thiên Lung hay Nguyệt Nhi” Lạc Thần nhận ra sự thay đổi của nàng, ánh mắt nhìn về trong lòng nử hài lên tiếng, liền nghe nàng lên tiếng “ Muội là Thiên Lung cũng là Nguyệt Nhi”



“ Ukm” Lạc Thần gật đầu một tiếng, thân ảnh mang theo Cao Nguyệt hướng về phương hướng mà nàng chỉ định mà đến, phía sau Thiên Minh rùng mình một cái khi thấy bên dưới hỏa diễm bùng lên xung quanh các tòa kiến trúc sụp đổ, vội hô lên một tiếng chạy theo “ Chờ ta với”



Một gian phòng rộng lớn, vách tường đều là điều khắc hoa văn cổ xưa được dựng theo hình bát giát, đại điện chính giữa là một đài cao ngủ giác, liên kết với nhau thành một ngôi sao năm cánh rộng lớn, ở trung tâm ngôi sao là một hình thái cực âm dương. Tại đó có một thanh kiếm phát ra kim quang màu sắc.



“ Hiên Viên kiếm” Lạc Thần kinh hô lên, thân ảnh xuất hiện ngay vị trí đài ngủ giác này, ánh mắt nhìn về thanh trường kiếm tinh xảo, thân kiếm một mặt khắc nhật nguyệt tinh thần, một mặt khắc núi rừng thảo mộc. Chuôi kiếm một mặt khắc làm nông trồng trọt muôn thú, một mặt khác lại khắc tứ hải trên đó.



“ Hiên Viên kiếm, lại ẩn chứa ngủ hành chi lực” Lạc Thần lẩm bẩm nhìn thân kiếm xung quanh tản ra ngủ hành năng lượng. Tay vừa dơ ra định bắt lấy thanh kiếm thì bị năng lượng cản lại, hắn cười lạnh nói “ Chỉ nho nhỏ một thanh kiếm, cũng muốn cản ta”



“Xèo xèo” Chỉ thấy không khí xung quanh bốc cháy lên, khi mà hỏa diễm trắng ngần lan tỏa ra bao trùm khắp cả không gian, đem quanh thanh kiếm bao trùm lấy.



“ Ong ong ong” Thân kiếm phát ra tiếng kiếm minh mảnh liệt năng lượng từ nó bạo phát lên, Lạc Thần cười lạnh hỏa diễm trắng ngần bành trướng đốt cháy ngủ hành chi lực từ nó tỏa ra, đem thân kiếm bao phủ lấy, thân kiếm kịch liệt rung động.



Lạc Thần đem tay bắt lấy chuôi kiếm trong biển lửa trắng ngần, nội lực trong người tràn ra sau đó dùng sức nhổ lên thanh kiếm này. Ngay lập tức một luồng năng lượng khổng lồ tinh thuần xông vào người hắn, cả người hắn tràn đầy ngủ hành chi khí xung quanh.



“ Ầm ầm ầm” ngay sau đó không gian có phần rung động lên, hiển nhiên khi rút ra Hiên Viên kiếm thì tòa cung điện này cũng bị đổ vở lấy. Lạc Thần cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, nội lực tuôn ra đem vỏ kiếm còn cắm ở dưới thạch đài hấp lên đem tra vào vỏ kiếm rồi dời vào bên trong không gian của mình, thân ảnh xuất hiện bên cạnh Cao Nguyệt và Thiên Minh đang đứng ở một cánh cửa, mà theo tay nhỏ nàng đẩy ra hắn thấy được ánh sáng trắng ngần chói mắt.



Thân ảnh đi đến ôm lấy hai người chân dẫm mạnh lao nhanh ra cánh cửa sáng ngần ấy, chân liên tục đạp mạnh ở hư không lao đi. Bên tai vang lên thanh âm đổ vở ầm vang, hắn xoay người liếc lại thì thấy được tòa cơ quan này bắt đầu sụp đổ hóa thành phế tích, nội lực bùng nổ thân ảnh lao nhanh trong không trung phía trước hắn phía xa chính là Huyễn Âm Bảo Hạp hình ảnh.



Mà ngay khi Lạc Thần đám người rời khỏi đại điện, một hư ảnh nam tử xuất hiên ở nơi này ánh mắt nhìn về thân ảnh đám người rời đi, thân ảnh cũng dần dần tan biến mất đi.



Mất hơn một giờ di chuyển trên không trung thì ba người Lạc Thần cuối cùng cũng đến được Huyễn Âm Bảo Hạp. Vừa mới đặt chân lên còn chưa kịp nghỉ ngơi thì dị biến lần nửa phát sinh, du dương âm nhạc lần nửa vang lên, bụi cát dâng lên xoay quanh tòa tháp năm tầng to lớn.



“ mẹ còn chuyện gì nửa” Lạc Thần cảnh giác hỏa diễm trắng ngần bùng phát phủ lấy ba người, khi mà toàn bộ cánh cửa Huyễn Âm Bảo Hạp đóng lại. Hắn có thể cảm nhận được tòa tháp đang chìm dần xuống.



Đúng như Lạc Thần cảm nhận, bên ngoài tòa tháp cao lớn bắt đầu chậm rải chìm dần xuống mặt cát bên dưới. Bảo cát nổi lên đem phủ bọc lấy Huyễn Âm Bảo Hạp, theo thời gian tòa tháp dần dần chìm xuống bảo cát cũng ngày càng thu hẹp lại, cho đến khi cả tòa tháp biến mất thì bảo cát cũng tan biến đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK