Mục lục
Từ Cửu Ca Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Xuy xuy xuy” Đột nhiên một thanh tiêu âm đột nhiên vang lên giửa đại sảnh khiến cho đám người kinh ngạc lên, chỉ thấy âm thanh phát ra chính là Lạc Thần trên tay hắn là một thanh ngọc bích trường tiêu khác. Hình dạng không khác gì cả thanh trường tiêu đang nằm dưới mặt đất, có chăng một thanh chạm trổ hình phượng một thanh lại hình rồng mà thôi.



“ Bạch Tuyết” Cao Tiệm Ly có chút kinh ngạc khi nghe khúc nhạc này, có chút nghi hoặc khi thấy Lạc Thần chủ động giải vây cho Tuyết Nữ.



“ Hừ” Hồng Liên có chút mất hứng khi thấy Lạc Thần thân ảnh đi đến bên cạnh mình giải vây lấy, lại nhìn trên thân tiêu ngọc chạm trổ lấy một đầu rồng còn bên dưới thanh trường tiêu của Tuyết Nữ chính là một đầu phượng hoàng, nhìn xuống bên hông mình một mảnh ngọc bội có hình phượng hoàng như hiểu ra điều gì, thân hình có phần run rẩy hiển nhiên nàng bị tức giận không hề nhẹ đây.



“ Có muốn chém hắn một kiếm không” Diễm Linh Cơ thân ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng Xích Luyên, cúi đầu bên tay nàng nhỏ giọng lên tiếng “ tên này trêu hoa ghẹo nguyệt không ít đây, nhất là mới lớn công chúa đây”



Hồng Liên mặt có chút phiếm hồng khi nhìn trên tay Diễm Linh Cơ xuất hiện một mảnh ngọc bội hình phượng hoàng đỏ thẳm, đây là khối ngọc năm xưa Lạc Thần tặng cho nàng đây.



“ uống nhầm một ánh mắt- Cơn say theo cả đời- Thương thầm một nụ cười- Nhận một đời phiêu lãng” Diễm Linh Cơ nhìn dòng văn tự phía trên đọc lên, chỉ thấy gương mặt Hồng Liên cấp tốc hồng thấu, Liên Xà hiện ra muốn đem tấm ngọc bội bắt lấy có điều thân ảnh Diễm Linh Cơ đã biến mất, xuất hiện ngay tại phía sau lưng nàng.



“sen hồng rực rở giữa đầm-dịu dàng tinh khiết,duyên ngầm đẹp sao-hương sen dịu ngọt thanh cao-quyện trong làn gió đón chào ban mai. Hồng Liên ” Diễm Linh Cơ đem mặt ngọc bội phía sau đọc lên ,sau đó tiếu ý nhìn về Hồng Liên.



“ Không phải chứ nữ nhân đáng sợ kia vậy mà đỏ mặc” Thiên Minh dụi dụi mắt nhìn về một bên Xích Luyện nhận lấy mảnh ngọc bội,gương mặt đả ửng đỏ như trái táo một dạng.



“ So với Hàn Phi ta thấy danh hiệu Tình Thánh phải dành cho chàng mới đúng đây, xem ra thành viên gia đình lại tăng lên không ít đây” Diễm Linh Cơ đem mảnh ngọc bội trả lại cho Hồng Liên, trong đôi con ngươi ửng hiện lên hai đóa hỏa diễm nhanh chóng đem Hỏa Mỵ Thuật của Hồng Liên phá giải đi.



Tuyết Nữ chậm rải mở đôi mắt đẹp của mình ra có chút giật mình khi thấy Lạc Thần lẫn Diễm Linh Cơ xuất hiện trước mặt mình. Ánh mắt đột nhiên mở to ra khi thấy được thanh trường tiêu đang thổi trên miệng Lạc Thần.



“là ngươi phải không” Tuyết Nữ thanh âm có phần run run lên, có phần kích động mong chờ, lẩn sợ hãi không dám tin một dạng.



“ Bắc lỉnh hửu yến vũ nhược tuyết hề ( Yến ở núi bắc lông trắng tựa tuyết)-Sóc phong ai ai, tỷ dực nam phi (gió bắc sầu ai,liền cánh về nam)- Nhất chiếc vũ hề, nại chi nhược hà (mưa gió vùi dập biết phải làm sao)- Sóc phong lẫm lẫm chung bất ly hề (gió bắc lạnh lùng chẳng mãi phân ly)” Lạc Thần đem thanh trường tiêu đặt xuống, nhìn về nàng cất tiếng, đồng thời một tay đưa lên gương mặt của mình đem lớp hóa trang trên đó lấy xuống



Tuyết Nữ đại não nhất thời đình trệ khi nhìn về dung mạo thay đổi của Lạc Thần, gương mặt góc cạnh tuấn lãng so với trước thì soái hơn nhiều. Có phần trẻ trung hơn, tay nhỏ run rẩy đưa lên gương mặt vuốt ve, ánh mắt ngây ngốc nhìn xem nam tử phía trước.



Chuyện cũ phủ bụi lần nữa tràn về, đó là một cái đèn đuốc sáng trưng ban đêm, cũng liền khi đó nàng gặp gở một nam tử để rồi khiến nàng nhớ mãi không quên một bóng hình, như độc dược một dạng càng ngấm càng sâu.



Mười một năm trước, nước Yên quốc ban đêm Phi Tuyết Các.



Thân ở Yên quốc mọi người, đối Phi Tuyết Các cũng sẽ không lạ lẫm, bất luận ngươi tại Yên kinh Kế Thành , chỉ cần dõi mắt trông về phía xa, đều đều có thể trông thấy một tòa cao lớn mà lên xinh đẹp lầu các. Mà đêm nay Phi Tuyết Các càng mỹ quan, từ đại lâu trên mái hiên, từng cây phiêu linh ruy băng rủ xuống, trước cửa mười cái cự đại hồng đăng lung treo thật cao đứng lên, trái phải tám cái.



Phi Tuyết Các cửa, một người tuổi còn trẻ phòng gác cổng tiên sinh đưa tay ngăn cản lấy một nam tử, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy trên người che lấy một chiếc mặt nạ, mặc một bộ bạch y, tay mang lên một chiếc quạt ngọc " Công tử nhưng là phải tiến vào này Phi Tuyết Các xem Tuyết cô nương vũ khúc?"



"Không sai." Nam tử gật đầu.



"Dựa theo thông lệ, tiên sinh tiến vào Phi Tuyết Các cần được giao nộp bộ phận tiền." Người gác cổng lại nói.



"Đây” nam tử lấy ra một thỏi vàng nhỏ quăng cho tên này, mặc kệ ánh mắt của hắn thân ảnh bước vào bên trong.



Theo chân nam tử thần bí bước vào Phi Tuyết Các, đập vào mắt hắn là một tòa lâu các xa hoa nhất so với những nơi phong nguyệt ở Trung Nguyên, khắp nơi là những kiến trúc chạm trổ điêu long cực độ tỉ mỉ và xa hoa.



“ So với Tử Lan Hiên còn xinh đẹp đây” Lạc Thần cất lời hứng thú quan sát lấy xung quanh cảnh vật. Tiếp tục đi đến phía trước hắn nhìn thấy một toà bồng bềnh ở bên trong nước ngọc đài, mỹ đúng là rất đẹp.



Đúng lúc này chợt có 2 âm thanh như dế nhủi vang lên, làm cho hắn chú ý ánh mắt quan sát thì thấy một già một trẻ, theo y phục trên người chính là gia bộc của một gia đình quý tộc nào đó.



“ Hôm nay ai diễn ở đây vậy, mà lại có bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn đến”



“ ha ha ha.. ai ya” ông lảo nghe người thanh niên hỏi đến cười lên mấy tiếng sau đó tiếp tục “ nói đến người diễn hôm nay thì lợi hại lắm đó, từ đầu tháng thì Phi Tuyết Các đã bắt đầu nhận đặt chổ rồi, chỉ có 50 người đầu tiên trả tiền mới có may mắn ngồi ở đây hôm nay.



Hơn nữa chỉ có tiền mà thân phận không đủ cũng không thể được vào. Ngồi ở đây nếu không phải là quý tộc thì cũng là đại phu, tướng quân không thì cũng là cự thương giàu có nhất vùng, tiền bọn họ bỏ ra một đêm đủ để người bình dân sống sung túc mấy năm đó”



“ trời ơi, không ngờ đại nhân nhà chúng ta lại chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy, bình thường ông ấy thưởng cho chúng ta chỉ có tí ti.. ui da”



“ ngươi là cái thá gì mà dám so với các đại nhân” lảo nhân cốc cho thanh niên một cái



"hề hề..vũ đài làm bằng ngọc thạch kia đẹp thật đấy!"



"đó gọi là Phi Tuyết Ngọc Hoa Đài."



"Phi Tuyết Ngọc Hoa Đài, tên hay thật đó”



"Ngẩn ra rồi phải không, đây chính là trấn môn chi bảo của Phi Tuyết Các đó!"



"Chỉ một vũ cơ mà ghê gớm vậy sao. . . Ai u!"



"Vũ cơ? ! Nhạc vũ của bảy nước đều học từ nước Triệu cả đó, mà vị Tuyết Cơ này là người xuất chúng nhất Triệu quốc. Tất cả vũ cơ của nước Yên gộp lại cũng không bì được một mình cô ta"



“ chẳng bì được một mình cô ta, rốt cục cô ta là ai vậy, ui da.. sao ông lại đánh tôi”



“ Nói có nửa ngày ngươi cũng không biết ta đang nói đến ai”



“ Ông có nói đến tên của cô ta, làm sao tôi biết chứ”



“ Suỵt”



“ Có phải sắp xuất tràng rồi không”



"Đông " một tiếng thanh thúy chuông nhạc tiếng đánh vang lên báo hiệu cho màn biểu diễn sắp bắt đầu.



“ Cao Tiệm Ly” Lạc Thần nhìn về phía xa phía trước trong một gian phòng, có một nam tử đang đặt một cây đàn trên chân mà đàn lấy, rèm trúc che lấy không nhìn rõ dung mạo, nhưng mà với linh hồn lực của hắn thì có thể xuyên thủng qua bên đó nhìn rõ dung mạo của người này.



“ phật phật phật” đột nhiên hàng loạt ánh nến được thắp lên, những ngọn nến này được bố trí vây quanh sân khấu bát giác này,đem sân khấu mộ phần hiện rỏ. Đồng thời cánh cửa phía trên tòa các cũng được mở ra, ánh sáng từ mặt trăng dịu nhẹ lập tức tràn vào bên trong.



“ thật biết cách xuất hiện” Lạc Thần ánh mắt nhìn về lổ hổng bên trên, những tấm lụa đỏ dài rủ xuống. Như lăng ba tiên tử một dạng một nử tử phiêu bồng từ trên cao hạ xuống khán đài bên dưới.



Ba ngàn sợi tóc trắng tung bay rơi xuống dưới, cong cong lông mày, ánh mắt như thu thủy quét qua, xuất sắc thẳng mũi ngọc tinh xảo, má phấn hơi hơi phiếm hồng, tích thủy như anh đào môi anh đào, như hoa khuôn mặt rất là xinh đẹp, da thịt trắng tinh như tuyết , vóc người uyển chuyển tinh tế.



Lam nhạt hở eo khắc tuyết hoa váy múa, từ khuyên tai dây chuyền vòng tay hay giày đều làm bằng bạc trắng tinh như tuyết một dạng. Tuyết Nữ thân hình xuất hiện , hai dải ruy băng không gió mà huy vũ không trung, ước chừng dài đến 3 hay 4 mét phối hợp với tiếng nhạc đệm làm cho tất cả ánh nhìn đều hướng về nàng.



Đoan trang, đại khí, phiêu dật, linh động, rộng thùng thình ống tay áo cùng như hoa váy đem nữ tử uyển chuyển ôn nhu, thướt tha hiện ra đến phát huy vô cùng tinh tế, đồng thời lệch lạnh áo sắc cũng đầy đủ biểu hiện ra nàng lạnh nhạt . Vì nàng chế tạo riêng phục sức thì tốt hơn làm nổi bật lên nàng yểu điệu tinh tế, da trắng như tuyết, nhan sắc chủ yếu vì cạn màu xanh lam cùng màu trắng, lại thêm mấy sợi màu xanh nước biển băng rua, lộ ra ưu nhã không tầm thường mà duy mỹ hoa lệ.



Trên người nàng luôn luôn trang trí lấy các loại nhan sắc tinh xảo mà tao nhã phối sức, chẳng những sẽ không đưa nàng nổi bật lên diễm tục dung mê, ngược lại càng vì nàng hơn tăng thêm mấy phần thanh nhã phiêu dật cảm giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK