Mục lục
Từ Cửu Ca Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm Dương Gia một địa phương khác.



“ Tam Túc Kim Ô, không đúng lắm” Lạc Thần lẩm bẩm lên tiếng, nhìn về phía xa đó thân ảnh Thiên Minh cất bước đi lên một thông đạo tăm tối, bay trước nó là một đầu Tam Túc Kim Ô dẩn đường, phía xa là một cánh cửa nhỏ sáng chói phát ra.



“ Băng Ngục của Âm Dương Gia, tốt ta cũng muốn xem thử” Lạc Thần nhìn lấy Thiên Minh bước vào bên trong cánh cửa thì lắc mình vận lên khinh công nhanh chóng đuổi theo.



Đập vào mắt hắn bây giờ chính là một quang cảnh tuyệt mĩ, những thanh đồng trụ to lớn , bông tuyết chậm rải rơi xuống cùng đó là phiêu phù các dòng văn tự, theo đó là những con cá chép to lớn khổng lồ di chuyển bơi lội cực kỳ phi lý khi mà chúng không cần mặt nước lại có thể sinh sống lấy.



Phía xa xa là một gốc đại thủ cao lớn lá cây màu tím, ở đó có một tảng băng lơ lửng như hòn đảo nhỏ trôi nổi bị khắp nơi là các sợi xích sắc trói buộc liên kết với các thanh đồng trụ cao lớn khắc gi văn tự, bên trên là một chiếc vòng tròn sắc treo lấy, từ đó các dòng văn tự phủ xuống như một tấm lưới một dạng, không ngừng xoay chuyển mà bên trong một thân ảnh nử tử xuất hiện nơi đó.



“ Không xong rồi, ta không cố ý đâu” Thiên Minh hoảng hốt lên tiếng, khi cả cơ thể nhanh chóng bị đóng băng , ánh mắt hướng về nử tử xoay lưng kia lên tiếng, hắn vốn tò mò cất bước đi đến nơi này không ngờ một màn phát sinh như vậy.



“ Người nào” Nử tử quát lạnh một tiếng, thân ảnh xoay người lại trên tay nhanh chóng kết ấn, gương mặt ngưng trọng lên nhìn về phía trước, thân ảnh vốn đang đóng băng của Thiên Minh nhanh chóng bị tan rả đi, một lớp trắng ngần hỏa diễm bao phủ, hàn khí xung quanh nơi này không cách nào tiếp cận được, mà quan trọng nhất là bên cạnh tên tiểu tử này lại xuất hiện một nam tử tuấn lãng.



“ Thần thúc, tốt quá” Thiên Minh lập tức reo hò lên khi thấy Lạc Thần xuất hiện bên cạnh, nhãn châu xoay chuyển liền nói “ Thần thúc, Thạch Lan và Thiếu Vũ đang bị tên Vân Trung Quân kia bắt giữ..”



“ Yên tâm, bọn họ không sao, ngươi đi chơi một lát đi” Lạc Thần một tay đặt lên vai hắn tinh thần lực khóa chặt lấy cơ thể hắn đem dời vào bên trong nội không gian của mình, ở bên trong đả có ba đứa tiểu quỷ bên trong đó bồi chơi cùng, mà còn có cả Thiếu Vũ lẫn Thạch Lan trong đó.



Diễm Phi ánh mắt có chút co rút lên khi nhìn thấy một màn này, nàng lan tỏa thần thức vậy mà không cảm nhận được khí tức của Thiên Minh, thủ đoạn này khiến nàng chấn kinh, người nam tử này khiến nàng liên tưởng đến Đông Hoàng Thái Nhất một dạng.



“Thôn tương xuất hề đông phương (Hửng sắp lên a ở phương đông)-Chiếu ngô hạm hề phù tang (Soi lan can ta a cây phù tang)-Phủ dư mã hề an khu (Ta thắng ngựa a đi đâu nhỉ?)- Dạ hạo hạo hề ký minh(Đêm dần dần a đã sáng choang)- (Cửu Ca- Đông Quân)” Lạc Thần chậm rải lên tiếng, ánh mắt ngắm nhìn nử tử phía trước thưởng thức.



Một bộ màu vàng lam quần dài kéo đất mà đi, tóc dài thấp bó buộc đen nhánh cài lấy một cây trâm, khác một sợi tóc lộ,bảo thạch màu lam đồ trang sức, da thịt như bạch tuyết trắng nõn một dạng, một thân khí tức có loại không nói ra ung dung đắt tiền. Nàng nhan sắc dung mạo so với Diễm linh Cơ có phần kém chút, nhưng khí chất gặp qua nhất cao quý.



“ Làm sao sẻ.. Đông Hoàng,, là hắn” Diễm Phi lúc này ánh mắt co rút lên, cả người như thỏ nhỏ chấn kinh một dạng, mấy lời của Lạc Thần đọc vừa rồi chính là năm xưa Đông Hoàng Thái Nhất phong hiệu cho Diễm Phi, khi nàng từ La Sinh Đường nhận được phong vị của mình.



Một điều mà Lạc Thần cảm thấy khá thú vị chính là thế giới này lại không tồn tại nhà thơ Khuất Nguyên người nước Sở. Xem qua anime hắn biết được Âm Dương Gia phong hào chịu ảnh hưởng rất lớn với Khuất Nguyên, từ Đông Hoàng chưởng giáo đến ngủ đại trưởng lảo danh tự phong vị đều xuất phát từ tập thơ Cửu Ca của Khuất Nguyên.Cửu Ca chia làm 11 bài dân ca nước Sở được Khuất Nguyên cải biên, bao gồm Đông Hoàng Thái Nhất,Vân Trung Quân,Tương Quân,Tương Phu Nhân ,Đại Tư Mệnh, Thiếu Tư Mệnh ,Đông Quân, Hà Bá, Sơn Quỷ ,Quốc Thương ,Lễ Hồn.



“ Không đúng” Diễm Phi đại nảo xoay chuyển, Đông Hoàng Thái Nhất sẻ không có hành động như vậy, hắn sẻ không tùy tiện đem thân phận cho nàng biết được, tay nhanh chóng kết ấn một đạo Hồn Hề Long Du nhanh chóng hiện ra, nội lực thoát ly một đầu to lớn Tam Túc Kim Ô nồng đậm hỏa diễm nóng bức nhanh như thiểm điện lao đến thân ảnh đối phương.



“ Hồn Hề Long Du,tầng cao nhất ảo hóa thành Tam Túc Kim Ô” Lạc Thần bất vi sở động nhìn đầu to lớn Kim Ô lao đến, cả người nhanh chóng phủ lên một lớp hỏa diễm bao bọc, cảm nhận nồng đậm hỏa diễm hơi nóng truyền lại thực lực của Đông Quân hiện ra khiến hắn có chút kinh ngạc lên.



“ Đông Quân Diễm Phi của Âm Dương Gia thật khiến Lạc Thần mở rộng tầm mắt” Lạc Thần chậm rải lên tiếng, lời vừa dứt đem Hồn Hề Long Du của nàng đốt sạch thành hư vô, thực lực mà Diễm Phi phơi bày ra chính là đại tông sư sơ kỳ.



“ Lạc Thần, tam tuyệt công tử” Diễm Phi nghe được lời hắn nói, hai tay kết ấn chuẩn bị thúc dục nội lực lần nửa buông ra, ánh mắt quan sát hắn, đối với người nam tử này nàng cũng có nghe đến nhưng tiếc là chưa từng gặp mặt.



“ Nơi này đúng là nhân gian tiên cảnh, Âm Dương Gia thủ đoạn thật nhiều, nhưng mà để một vị mỹ nử như nàng ở nơi băng giá này thật làm người có chút thương tiếc” Lạc Thần đem mắt di chuyển quan sát lấy xung quanh nơi này.



“ Công tử không phải chỉ đến nơi này để cảm thán đó chứ” Diễm Phi lạnh nhạt lên tiếng, tên nam tử này tuấn lãng không thôi, từ người tỏa ra một cổ mị lực hấp dẫn lại thêm tài hoa của hắn nàng cũng từng nghe qua, một khúc Nử Nhi Tình khiến biết bao thiếu nử vì hắn ném đi phương tâm đây.



“ Nàng nói đúng, ta đến đây chủ yếu là muốn ngắm nhìn dung mạo tuyệt sắc của nàng đây” Lạc Thần đi đến chậm rải nói.



“ Diễm Phi chỉ là tàn hoa bại liểu nào dám bì cũng với các vị hồng nhan bên cạnh công tử chứ” Diễm Phi mày đột nhiên nhướng lên khi thấy thân ảnh Lạc Thần chậm rải đi đến trước mặt mình ngắm nhìn, có chút khó chịu lên tiếng “ công tử, đây là ý gì”



“ Tàn hoa bại liễu có sao, trong mắt ta là một bông hoa diễm lệ thành thục khoe sắc đây” Lạc Thần đột nhiên vươn tay ra vuốt lấy dung mạo của nàng, mà Diễm Phi thân ảnh có chút run rẩy ánh mắt xoay chuyển cất lời “ công tử yêu thích ta sao”



“ Yêu thích” Lạc Thần lời nói vừa xong, lại nghe Diễm Phi lên tiếng “ Nếu công tử có thể đem Thiên Lung cứu ra, ta từ nay về sau đi theo ngươi”

Diễm Phi hạ quyết tâm lời nói, mặc dù đối với Yên Đan thật xin lổi lấy nhưng vì Cao Nguyệt nàng cái gì cũng có thể làm. Người có thể vì nàng đối mặt với cường đại Đông Hoàng chưa quá một bàn tay, tiểu tử Thiên Minh kia có thể là một nhưng mà hắn thực lực quá yếu, mà Lạc Thần cường đại lẫn thần bí nàng cũng biết được đến ngay cả Chiêm Tinh Luật của nàng cũng vô hiệu.



Nàng đánh cược lấy, Lạc Thần người này phong lưu thành danh, nử nhân bên cạnh hắn không ít nhưng vì Thiên Lung nàng cũng chấp nhận, hơn nửa thực lực của hắn bay ra vừa rồi để nàng động tâm lấy.



“ Đông Hoàng Thái Nhất, Âm Dương Gia.. ta chấp nhận” Lạc Thần tay vươn ra nâng lên chiếc cằm nhỏ của nàng, nhìn Diễm Phi lên tiếng “ xưa nay tính toán ta người đều có kết cục không tốt đẹp gì, nàng cũng vậy từ nay nàng là nữ nhân của ta, quá khứ trước kia đi qua tương lai nam nhân của nàng chỉ có ta một người”



Diễm Phi cắn môi nhưng nhanh chóng gật đầu, nước mắt ngấn ra một vệt sau đó cất lời “ Chỉ cần ngươi có thể đem Thiên Lung cứu ra, ta nhất định sẻ tuôn thủ hứa hẹn của mình, làm nử nhân của ngươi”



Lạc Thần gật đầu, từ trong không gian lấy ra một chiếc giới chỉ một tay vươn ra bắt lấy tay nàng đeo lấy, rồi nói “ Chiếc nhẫn này chính là đại biểu cho thân phận mới của nàng, Đông Quân Diễm Phi của Âm Dương Gia đả chết, Yên quốc Thái Tử Phi cũng không phải, mà là nữ nhân của Lạc Thần ta, Đế Phi của Đại Việt”



“ Diễm Phi nghe được thân hình có phần vui mừng lên, lần này nàng cược thắng rồi, Âm Dương Gia cường đại Đông Hoàng Thái Nhất có thâm sâu khó dò cũng không thể cùng Đại Việt là địch, năm xưa bảy mươi vạn đại quân Tần cùng Âm Dương Gia cao thủ đến Đại Việt đều thảm bại mà về, nàng thật không ngờ Lạc Thần công tử còn có một thân phận kinh thiên như vậy, lại nghe bên tai hắn vang lên “ đại trận này là Vạn Niên Huyền Băng Trận do Đông Hoàng bày xuống?”



Diễm Phi lúc này tâm tư phức tạp lấy khi mà so với Đông Hoàng lẫn Âm Dương Gia thì thế lực mới này còn khủng khiếp hơn gấp nhiều lần, nhưng nàng là người thông minh nhanh chóng tỉnh táo lại, việc cấp bách nhất bây giờ chính là đem con gái của nàng cứu ra, liền nói : “Này trận pháp là từ Đông Hoàng các hạ tự mình thiết hạ, năng lượng cũng là đến từ hồi lâu trước kia Âm Dương Gia được đến một khối vạn năm huyền băng, ẩn chứa vô cùng năng lượng, so với ta còn mạnh gấp nhiều lần, lại không cách nào giải trừ trận pháp.”



“ Chuyện nhỏ mà thôi, ta đưa nàng đến một nơi nghỉ ngơi, là nhà mới của nàng Thiên Lung ta sẻ đem nó đưa cho nàng ngay thôi, nhưng mà ta trước thu lợi tức cái đã” Nói xong hắn nhanh chóng hôn lên má nàng, còn không để cho Diễm Phi phản ứng liền vận lên tinh thần lực khóa chặt thân hình nàng đem dời vào bên trong không gian.



“ Vạn Năm Huyền Băng, thứ tốt như vậy ta sẻ không khách sáo” Lạc Thần đập tay xuống mặt băng, thần thức khuyếch trương bao trùm Vạn Năm Huyền Băng, theo một tiếng “ thu” mảnh băng này cũng được dời vào bên trong nội không gian bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK