Mục lục
Từ Cửu Ca Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sa Xỉ tốc độ rất nhanh cùng vừa rồi Uyên Hồng tương xứng.Mà Vệ Trang xuất kiếm tư thế , khiến cho ở đây tất cả mọi người bị kinh ngạc.Này rõ ràng cũng là vừa rồi Cái Niếp sử dụng Bách Bộ Phi Kiếm tư thế. Vệ Trang bó sát người theo kiếm sau, dường như vừa rồi Cái Nhiếp Bách Bộ Phi Kiếm giống nhau .



Làm Sa Xỉ đánh tới Cái Nhiếp trước mặt thời điểm, Cái Nhiếp mới chậm rãi mở con mắt, nhẹ nhàng huy động Uyên Hồng, cái này một kiếm, phảng phất tùy ý rạch một cái, vung lên phía dưới, đem Sa Xỉ đánh ra.



Sa Xỉ bay lên, bị phía sau Vệ Trang tiếp ở trong tay, trở tay cầm kiếm , Cái Nhiếp nhẹ nhàng dựng thẳng kiếm ngăn cản, Uyên Hồng cùng Sa Xỉ va chạm nảy sinh hoa lửa, Cái Nhiếp bị lực lượng khổng lồ đẩy lướt ngang đi ra ngoài .



Cái Nhiếp nhẹ nhàng đem Uyên Hồng một chuyển, cùng Vệ Trang thác thân mà qua, nhẹ nhàng xoay người huy kiếm, thẳng đến Vệ Trang hầu, lộ ra vô cùng sát khí .



Vệ Trang hoành kiếm ngăn cản, Uyên Hồng cùng Sa Xỉ liền để trên không trung, Uyên Hồng mũi kiếm rời Vệ Trang hầu chỉ bất quá một tấc, nhưng thủy chung không được đi tới .



"Ngươi biết Bách Bộ Phi Kiếm ?" Cái Nhiếp trong thanh âm hiện đầy sát khí.



“ta là Quỷ cốc đệ tử thì cớ gì sư phụ hắn không truyền ta kiếm pháp cho ta chứ" Vệ Trang trong thanh âm tràn đầy làm trò mời, ý đồ quấy rối Cái Nhiếp ý chí.



Chỉ thấy Vệ Trang mang theo lực quán thiên cân đẩy Cái Nhiếp trượt dài trên mặt đá, sau đó thoát ly mà đi, thân ảnh lập tức tung người trên không trung rồi đột nhiên phóng xuống nâng lên Sa Xỉ mạnh mẻ chém xuống.



Nhưng Cái Nhiếp đâu phải ăn chay, hai người thực lực đâu kém gì nhau chứ. Trong chớp mắt trở tay cản lấy, hoa lửa lại bắn ra không ngừng. Lúc này Vệ Trang trở tay nắm ngược chui kiếm từ dưới đẩy lên chống lấy Cái Nhiếp Uyên Hồng chặt xuống.



“Tích tích” Máu tươi trên vai Vệ Trang bị Uyên Hồng lưởi kiếm sắc bén đè xuống nhiễm đỏ, nhưng lưỡi kiếm Uyên Hồng cũng đã bị những chiếc răng của Sa Xỉ ngậm lấy, Vệ Trang không một chút nhíu mày khi bị vết thương trên người.



“ Rốt cục ngươi đã làm gì sư phụ” Cái Nhiếp trầm giọng lên tiếng



" Thế nhân chỉ biết Uyên Hồng xếp hàng thứ hai, mà Sa Xỉ lại được xưng là Yêu Kiếm, có thể thấy được người thiên hạ là ngu muội cùng cực, chỉ biết gió chiều nào xoay chiều ấy" Vệ Trang giọng của tràn đầy trêu tức :"Rốt cục ngươi muốn điều khiển chúng hay là cũng giống như chúng.Đây là ước mơ mà ngươi bất chấp tất cả để theo đuổi"



"Ước mơ của ta khác vơi ngươi." Cái Nhiếp trầm giọng nói.



"Ngươi thật đáng thương, ngươi đã quên lời mình nói khi ngày đầu đến Quỷ cốc. Ngươi cũng giống như những người kia đều là ngu muội không chịu nổi phế vật ." Vệ Trang nhàn nhạt lên tiếng, chân khí lập tức quán chú vào Sa Sỉ vận chuyển.



" Cái gì " đám người Mặc Gia kinh hô lên khi thấy được một màn rung động phía trước chỉ thấy nương theo Vệ Trang thúc dục chân khí vào Sa Sỉ. Yêu kiếm hồng quang đại thịnh thân kiếm rung động không thôi, mà Uyên Hồng phát sinh thanh âm như sợ hải thứ gì. Hoa lửa không ngừng bắn ra đinh tai thanh âm vang lên.



“ Cooong” Âm thanh chói tay kim loại vang lên theo tay Vệ Trang xoay chuyển lưỡi kiếm Uyên Hồng bị Sa Sỉ lưỡi kiếm chặt đứt. Sa Sỉ chính là khắc tinh của đa số danh kiếm, chỉ cần bị những chiếc răng trên một mặc kiếm của nó ngậm phải, Vệ Trang thúc dục nội lực của mình có thể đem vũ khí đối phương hủy diệt đi.



Cái Nhiếp cả người bình tĩnh đưa mắt nhìn về bảo kiếm của mình trên không trung vẻ lên một vòng cung mảnh vở, tay nhanh như chớp vươn ra chộp lấy lưới kiếm gãy,Sa Xỉ còn không có phát ra, Vệ Trang cũng đã cảm thấy dưới cổ một trận rét lạnh.



"Kiếm gảy, đánh bại Vệ Trang! " Cao Tiệm Ly không dám tin tưởng tự lẩm bẩm .



"Cái Nhiếp, xứng đáng làm Kiếm Thánh! " Ban đại sư cũng gật đầu! Đồng thời nhìn về phía Namikaze Mikado!



"Ngươi quả thực trở nên mạnh mẻ, thế nhưng có một chút ngươi lại từ đầu đến cuối không có thay đổi . Làm kiếm khách, ngươi thủy chung quá để ý kiếm bản thân, Tiểu Trang, ngươi thất bại ." Cái Nhiếp trầm giọng nói rằng .



" Được a, đại thúc ." Trong đại sảnh truyền đến một tiếng hoan hô, mọi người mới chú ý tới Thiên Minh chẳng biết lúc nào từ đại sảnh một cửa vào đuổi vào .



"Ân hừ Hừ! Tốt, ngươi rốt cục chứng minh rồi mình không phải là một cái phế vật, Sư Ca ." Vệ Trang tiếng cười tràn đầy trào phúng .



"Từ gặp mặt đệ nhất ngày, giữa chúng ta liền đã định trước sẽ có một người ngã xuống, đến đây đi! " Vệ Trang thanh âm tràn đầy trào phúng, trêu tức, thúc giục Cái Nhiếp động thủ .



Cái Nhiếp nhìn trước mắt sư đệ, trước mắt một trận biến ảo, chần chờ một chút, Vệ Trang bắt lại cái này một tia lưỡng lự, quả đoán một kiếm chém về phía Cái Nhiếp vai phải, Cái Nhiếp thụ thương phía dưới liên tục cùng Vệ trang chiến đấu, tiêu hao rất lớn, bị một kiếm chém bị thương, trong tay kiếm gảy rơi xuống đất, người cũng té xuống đất .





“ đại thúc, đại thúc tỉnh lại đi” Thiên Minh kinh hô chạy lại gần Cái Nhiếp, tay không ngừng lay động nằm trên mặt đất, đôi mắt có chút hồng hồng nước mắt ngấn ra thương tâm không thôi.



“ Có chút không như ta mong đợi” Lạc Thần buông lấy Đoan Mộc Dung lẫn Diễm Linh Cơ ra thân ảnh xuất hiện tại vị trí Cái Nhiếp lẫn Thiên Minh bên dưới, lại nhìn về Vệ Trang gật đầu “ ngươi có chút làm ta kinh ngạc đây, thật chờ mong ngươi có thể luyện thành Tung Hoành hợp nhất. Phong Hồ Tử Kiếm Phổ xếp hạng chỉ cho mấy tên ngu muội xem lấy mà thôi, về tư chất ngươi so với Cái Nhiếp tốt hơn nhưng cảnh giới ngươi lại thấp hơn hắn rất nhiều”



“ Thần thúc, Thần thúc mau cứu lấy đại thúc” Thiên Minh căn bản không thèm nghe lấy mấy lời của Lạc Thần mà đem tay nắm lấy vạt áo của hắn, như cọng rơm cứu mạng mắt ửng hồng lên hô to gọi nhỏ.



Vệ Trang mày nhíu lại nhìn Lạc Thần một lát thì gật đầu, nhìn phía trước đột nhiên xuất hiện một viên đan dược thì nhanh chóng bắt lấy phục dụng. Hắn lựa chọn tin tưởng lấy đối phương lời nói, dù sao Sa Sỉ lại không xếp vào Kiếm Phổ cũng khiến hắn nhìn Phong Hồ Tử như ngu muội vô tri đây.



“ Hừ, hắn cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì” Đại Thiết Chùy tức giận lên tiếng, hắn làm sao chịu được khi thấy Xích Luyện bị Lạc Thần ôm eo tiến về hướng Diễm Linh Cơ lẫn Đoan Mộc Dung.



“Nói bậy, các ngươi mới không phải hạng người tốt lành gì” Thiên Minh tức giận hô lớn lên nhìn đám người Cao Tiệm Ly.



“Ha hả, thực sự là thương cảm, lại đem kẻ thù xem coi như người thân nhất, nếu không phải là sau lưng ngươi những người đó làm rụt đầu rùa, ngươi đại thúc cũng sẽ không thụ thương.” Xích Luyện e cho thiên hạ không loạn một bên bơm hơi lên tiếng.



Mặc gia mọi người không khỏi trên mặt biến sắc, Thiên Minh không biết là bị Xích Luyện lại nói kích động từ trước đến nay đối với Mặc gia bất mãn.



“Nàng nói một điểm cũng không sai!” Hồi lâu, Thiên Minh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã không có dĩ vãng nghịch ngợm cùng tinh linh, tràn đầy phẫn nộ, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Mặc gia mọi người.



“Đại thúc chính là bị các ngươi làm hại.” Thiên Minh âm thanh run rẩy lấy :“Chúng ta xa xôi đi tới Cơ Quan Thành. Nhưng là các ngươi đều đem đại thúc coi như kẻ thù các ngươi hận chúng ta, khắp nơi đê phòng lấy chúng ta, phần tử xấu vào Cơ Quan Thành, các ngươi không đi bắt. Lại đem ta và đại thúc nhốt, các ngươi đều không phải là người tốt.” Thiên Minh nói xong Mặc gia mọi người cũng cúi đầu.



“Các ngươi không phân trắng đen, thấy chết mà không cứu được, cùng Vệ Trang cái kia đại phôi ngữ khác nhau ở chỗ nào.” Thiên Minh lời nói ở trong đại sảnh quanh quẩn, Lưu Sa trên mặt mọi người cười yêu kiều, Mặc gia mọi người đem cúi đầu, cũng không nói lời nào.



“Các ngươi vì sao không trả lời ta.” Thiên Minh tức giận quát :“Các ngươi nói a! Trả lời ta.”



“Ngươi nói không sai.” Cao Tiệm Ly mở miệng nói, chỉ thấy hắn này tấc đầy mặt nghiêm túc, tuy là hắn bình thường cũng là một tấm mặt lạnh.



“Ngươi đại thúc khiến ta hổ thẹn!” Cao Tiệm Ly câu nói đầu tiên cũng không phải nói khiêm, mà là tán thưởng Cái Nhiếp, hắn hiện tại mình vì Cái Nhiếp khí độ chiết phục.



“Ta trước vẫn không phải tin tưởng hắn, bước ngoặt nguy hiểm, còn chuyên tâm coi hắn là làm kẻ thù lớn nhất, nhưng hắn thủy chung trầm mặc, ở Mặc Gia đối mặt ba trăm năm đến nay nguy hiểm nhất lần Hắn vẫn như cũ bằng vào sức một mình, chống đở chúng ta tánh mạng của tất cả mọi người cùng tín niệm.” Cao Tiệm Ly lời nói nói năng có khí phách, Thiên Minh cũng không có tức giận nữa, bên trong đại sảnh yên tĩnh.



“có đôi lời, nói ra bây giờ không biết có muộn.” Cao Tiệm Ly nói, Thiên Minh ngẩng đầu, nhìn hắn :“Ta trước đối với ngươi đại thúc, làm rất nhiều quá đáng sự tình.”



“Ta... Sai...!” Cao Tiệm Ly nói dằn từng chữ.



“Một câu là ta thiếu ngươi cùng ngươi đại thúc.” Thiên Minh ngơ ngác nhìn Cao Tiệm Ly, cổ sau Ấn ký giật giật.



“Ta Cao Tiệm Ly, ở chỗ này dùng sinh mệnh phát thệ, chỉ cần ta đến hơi thở cuối cùng, nhất định bảo hộ ngươi và ngươi đại thúc an nguy.” Cao Tiệm Ly giơ lên trong tay Thủy Hàn kiếm.



Thiên Minh ngơ ngác nhìn Cao Tiệm Ly, cũng không biết nghĩ cái gì, cũng không nói gì nữa, trong lòng cũng bình tĩnh xuống tới, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn nằm dưới đất Cái Nhiếp.



“Xuất kiếm đi!” Cao Tiệm Ly đi tới Vệ Trang đám người trước mặt, giơ lên trong tay Thủy Hàn kiếm.



“Chỉ bằng ngươi.” Vệ Trang lạnh lùng nói lên, có đan dược của Lạc Thần phục dụng vết thương trên người hắn cũng nhanh chóng đông kết lại, chính là thánh dược chữa thương, bây giờ Cao Tiệm Ly căn bản không phải là đối thủ của hắn.



“Dựa vào chúng ta.” Tuyết Nữ tiến lên cùng Cao Tiệm Ly đặt song song.



“Còn có chúng ta Mặc gia toàn thể hứa hẹn!” Đại Thiết Chùy siết quả đấm tiến lên cùng hai người đặt song song.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK