Mục lục
Từ Cửu Ca Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Phát bước lên vài bước ánh mắt nhìn về thân ảnh Cơ Như Thiên Lung cùng Diễm Phi, hiển nhiên hắn cảm nhận được bên trong thể nội hai người là huyết mạch, nói “ Cơ thị nhất tộc chỉ còn lại các ngươi sao?”



“là” Diễm Phi lên tiếng, đối mặt với vị tổ tiên này nàng cũng áp lực không thôi, không ngờ ngàn năm chôn dấu bí mật. Âm Dương Gia mấy trăm năm mưu đồ đều do một tay hắn thao túng.



Lạc Thần mày đột nhiên nhíu lại nhìn thân ảnh Cơ Phát thân ảnh lóe lên biến mất xuất hiện tại vị trí Diễm Linh Cơ đám nử, thanh âm bên tai vang lên “ dung mạo so với vương phi vương hậu của bản vương còn xinh đẹp hơn, tiếc là đả hư thân”



“ Bành” Lạc Thần cả người khí tức tản ra hướng về Cơ Phát, lạnh nhạt nói : “ ngươi ngĩ ngươi là cái thá gì”



Cơ Phát mày nhíu lại khi cảm nhận khí tức hướng về mình mà đến, sau đó nghe xong lời nói Lạc Thần nộ hỏa dấy lên, hắn là ai chính là Chu Vũ Vương Cơ Phát. Diệt Ân Thương gầy dựng lên Đại Chu vương triều, thân phận cao quý còn chưa có một ai dám cả gan hướng hắn nói lời như vậy.



“ Chát” vang dội âm thanh vang lên, chỉ thấy Diễm Linh Cơ đứng gần Cơ Phát nhất một tay vươn ra hướng về mặt Cơ Phát mà đến, âm thanh kiều mị nói “ xin lổi ta sơ ý rồi”



Diễm Phi cùng đám nử cũng tức giận không thôi, sinh sống nhiều năm ở Đại Việt các nàng tư tưởng đả cởi mở hơn trước rất nhiều. Ở nơi này thân phận nử nhân không giống như Trung Nguyên chi địa, được giải phóng rất nhiều. Càng hơn nửa thân phận của các nàng lại là Đế Hậu của một nước, Cơ Phát lời nói khiến nàng tức giận đây.



Lạc Thần lắc mình biến mất, xuất hiện ngay ở vị trí Diễm Linh Cơ một tay vươn ra đem một tay Cơ Phát hướng tới cản lại, nội lực thúc dục bạo phát hóa giải nguy cơ, đồng thời còn bồi thêm một cước đá về thân hình của hắn.



“Ầm” Nội lực hai bên va chạm phát sinh, khí kình bạo tạc mặt đất dưới chân hai người nứt toác như mạng nhện ra. Chỉ thấy Cơ Phát khí trạng lập tức đề thăng dưới chân hắn hiện lên bát quái đồ, xung quanh hắn chấn động một cổ lực lượng khổng lồ như biển gầm một dạng bài sơn đảo hải theo cánh tay hắn hướng về Lạc Thần.



Cơ Phát hiện giờ tâm muốn giết Diễm Linh Cơ đả có hắn đường đường là Chu Vũ Vương đây, lại bị vả mặt hơn nửa lại là một nử tử. Lại thêm Lạc Thần khẩu khí phía trước, hắn phải làm thịt hai người này để hả mối dạ trong lòng. Dù sao đối phương chiến đấu trận chiến trước hắn cũng nhìn thấy đây, chính là muốn lưỡng bại câu thương đi ra hưởng lợi sau cùng đây.



“ Hừ” Lạc Thần hừ lạnh một tiếng, cả người khí lực cấp tốc bành trướng ra, về phần đám người bên cạnh đả nhanh chóng thoát ly khỏi chiến đấu hai người. Hai quyền nắm chặt tích xúc lực lượng dồn nén lại rồi hướng về Cơ Phát, ngay khi va chạm thì bạo phát ra.



“ Uỳnh” Mặt đá dưới chân hai người vở vụn ra, xung quanh đá vụn rung động không ngừng, không khí xung quanh bị thổi dạt ra hai bên vách tường nứt vở như mạng nhện. Ở nơi giao nhau của hai người không khí như nhiễu loạn không ngưng gợn sóng giống như mặt hồ nước bình tĩnh bị hòn đá ném xuống.



Cơ Phát trên tay tản mát ra huyền quang, một cái to lớn màu vàng kim chưởng ấn nhanh chóng hình thành, khí thế so với lần trước còn mạnh hơn. Nhưng mà Lạc Thần cũng sớm chuẩn bị đầu ngón tay duỗi ra Tịch Diệt Chỉ chuẩn bị giăng ra, mà một tay còn lại chắp sau lưng hỏa diễm cấp tốc thành hình được hắn dồn nén lại.



“ Chíu” Theo mũi thương kim mang ngưng tụ trên tay hắn bắn ra, nhanh như thiểm điện lao đến cự chưởng của Cơ Phát.



Chỉ thấy thân ảnh Cơ Phát chân đạp bát quái nhảy lên cao không trung từ người hắn một cổ long ảnh to lớn bắt đầu hình thành phát ra long ngâm to lớn, Long Du khí từ người Cơ Phát còn thuần khiết đáng sợ hơn Cơ Như Thiên Lung, sau đó miệng rộng há lớn lao xuống Lạc Thần.



“ Tưởng ta sợ ngươi” Lạc Thần quát lạnh, một tay xoay tròn hỏa diễm ngưng hình hóa thành một đầu hỏa long lao đến đầu long ảnh phía trên, hai đầu rồng một vàng một đỏ trong không trung không chịu thua nhau giao tranh lấy.



“ Bùm” Giằng co một hồi cả hai đầu long ảnh khí thế đẩy lên đỉnh điểm sau đó bạo nổ, mưa hỏa vươn vải khắp không trung.



“ Bỗn sự chỉ có như vậy thôi sao” Lạc Thần lên tiếng, bàn tay hỏa diễm cũng đả bắt đầu thành hình, Phật Nộ Hỏa Liên đại chiêu này hắn muốn dành tặng cho Cơ Phát làm quà, không biết nhân gia có kinh hỉ không?



“ Chút trò vặt, để bản vương cho ngươi biết thiên tử võ học” Cơ Phát mày nhíu lại đứng trên hư không nhìn Lạc Thần bao bọc trong hỏa diễm, quát lớn “ Hỗn Thiên Bảo Giám Băng Tuyết Trảm”



Lời hắn vừa dứt hàn khí trong thiên địa cấp tốc hội tụ ở hai tay Cơ Phát thành một thanh lưỡi đao mười mấy mét trên không trung, hàn khí lạnh thấu xương. Theo đôi tay Cơ Phát thôi động cái này Băng Tuyết Trảm giống như tuyết lở một dạng, mang theo hàn khí lạnh thấu xương tựa như muốn đem Lạc Thần trong đống hỏa diễm vùi lấp.



Lạc Thần cảm nhận hàn khí lạnh buốt trong không khí truyền lại, đem tay duổi ra chỉ về phía trước, nội lực bắt đầu điên cuồng tuôn ra dồn nén lại. Một màu tử sắc mũi thương nhanh chóng thành hình, không khí xung quanh như vặn xoắn một dạng, theo thời gian một mũi thương dài hai tấc xuất hiện, theo tiếng gầm của Lạc Thần lao đi “ Tịch Diệt Chỉ- Nhất Chỉ Diệt Chúng Sinh”



“Crac Crac Crac” Âm thanh toái vở vang dội đinh tai vang đến tai mọi người, chỉ thấy ngọn thương tử sắc nhỏ bé chỉ có hai tấc lại đem thanh băng trảm mấy chục mét đục thủng ngạnh sanh đem nó phá vở đi, để lại không trung một vệt tử sắc tàn ảnh sau đó mạnh mẻ toái nổ trên không trung.



Tử sắc ánh sáng rực rở một khu vực sau đó dần dần tiêu tán đi để lại trong không trung là vô số băng vụn rơi lả tả, giống như mưa đá một dạng trong chút còn lại tử sắc ánh sáng, mỉ lệ không thôi.



Cơ Phát ánh mắt nhìn về Lạc Thần ngưng trọng, đối phương thực lực thấp hơn hắn nhưng thủ đoạn lại khiến hắn có phần rung động lên. Hai tay vươn ra lên bầu trời phía trên, nội lực tuôn ra hét lớn “Tinh Hà Bạo Trảm”



Chân khí thoát ly nhanh chóng hóa hình không gian xung quanh cũng nhanh chóng thay đổi, ánh trời chiều ửng hồng xung quanh phương vi của hai người đả không còn mà nhanh chóng tối đen lại.Khác với lạnh lẻo thấu xương hàn khí, một hư ảnh đại kiếm nhanh chóng tụ tập như bầu trời tinh tú ngưng tụ lấp lánh mà thành, như là màn đêm óng ánh nhất sao trời.



Cách xa nơi này đám người Diễm Linh Cơ, Thiên Minh lẫn Thận Lâu đều bị động tĩnh của hai người chú ý lấy, trên không trung một thanh cự kiếm như tinh tú trời cao hình thành dưới mặt đất Lạc Thần trên tay là một đóa hoa sen lửa đỏ hồng lơ lửng ở không trung.



“ Phật Nộ Hỏa Liên” Lạc Thần hét lớn một tiếng, đóa hoa sen lửa này cuối cùng cũng kịp hoàn thành, môi nhếch lên độ cong điều khiển đóa hoa sen lao đến Chu Vũ Vương trên kia, cho dù Cơ Phát thực lực cao hơn hắn có thể là Phá Toái Hư Không sơ kỳ thì thế nào. Lạc Thần tự tin cho hắn khóc không ra nước mắt với một chiêu này, từ khi đến phương thế giới này đây là lần thứ hai hắn sở dụng, lần đầu tiên là đối phó Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi.



“ Mau lùi” Diễm Linh Cơ ở gần đó, hô lớn một tiếng nhắc nhở đám người sau đó nhanh chóng lùi xa nơi này, nàng năm xưa chưa được chứng kiến nhưng bên tai nghe được thanh âm bạo tạc, sau đó tận mắt nhìn thấy quang cảnh bình địa sau chiến trận, cộng thêm nhiều năm sinh sống Lạc Thần mấy chiêu này nàng cũng biết đến.



Đóa hỏa liên xinh đẹp trên không trung chậm rải nợ rộ khoe sắt rực rở, mặc cho tinh tú do nội lực huyễn hóa của Cơ Phát hình thành không một chút cản trở bay đi, nơi đi qua những nội lực này nhanh chóng tan biến đi. Dù sao đóa Phật Nộ Hỏa Liên này chính là hỏa chủng của Tịnh Liên Yêu Hỏa rốt vào bên trong, yêu hỏa có thể tịnh hóa vạn vật chớ nói chi chỉ là chân khí do người tạo thành đây.



“ Không ổn” Cơ Phát hô lên, hắn lại cảm nhận được nguy hiểm chí mạng khi nhìn vào đóa hoa sen diễm lệ bình thường không một chút khí tức nguy hiểm kia, nhưng trực giác cho hắn biết được nó nguy hiểm rất nhiều lần thậm chí hắn có thể trọng thương, từ người Long Du khí lần nửa tràn ra ứng biến mọi tình thế phát sinh, hay tay chắp lại sau đó huy kiếm chém xuống Lạc Thần bên dưới.



“ Uỳnh” Sấm rền vang vọng khắp cả khu vực, cả tòa cung điện mấy ngàn km2 rung chuyển lắc lư đi, so với những âm thanh lúc trước còn to gấp mười mấy lần.Kiến trúc xung quanh bên trong tòa đại điện Thương Long đều bị thổi tung đi, xung quanh hai người không khí bị dồn nén giống như đập vở đê một dạng, mảnh liệt đẩy ra mọi phía xung quanh.



Một cơn phong bạo hình thành đem tùng lâm, đất đá lẫn kiến trúc gỗ vụn thổi bay đi tứ tán khắp không trung. Trên bầu trời hỏa hải ngập trời, giống như diệt thế một dạng rơi xuống đại địa bên dưới, đem tùng lâm trên núi đốt cháy đi.



“ Thật xinh đẹp” Nguyệt Nhi nhịn không được thốt lên, ánh mắt tròn xoe nhìn về bầu trời hỏa hải như cơn mưa một dạng rơi xuống mặt đất bên dưới.

Thiên Minh đồng dạng mở to mắt nhìn cảnh đẹp phía trên, sau đó “ực” một tiếng nhìn về phương hướng Lạc Thần cùng với Cơ Phát phía trước, đem tay dụi dụi mắt của mình. Chỉ thấy tòa đại điện to lớn đả không còn mà thay vào đó là phương vi gần năm trăm mét xung quanh đều bị thổi tung trở thành một mảnh bình địa.



“ Khục khục” Cơ Phát ho khan ra máu tươi, thân ảnh lung lay sắp đổ chật vật không thể tả từ dưới mặt đất đứng dậy, gương mặt trắng bệch hiển nhiên một đòn vừa rồi hắn chịu thương cực kỳ nghiêm trọng.



“ Chu Vũ Vương, không gì hơn cái này” Lạc Thần khinh thường nhìn thân ảnh Cơ Phát phía trước, thân ảnh xuất hiện ở phía trước đối phương trong ánh mắt kinh hoàng không cam lòng Hắc Bạch Huyền Tiễn lạnh lùng xuyên thủng người hắn, máu tươi đỏ thẩm tràn qua thấm vào thân kiếm, xưa nay đối với địch nhân Lạc Thần chưa bao giờ nhân nhượng qua.



“ Phốc phốc” Cơ Phát đồng tử mở to, phun ra một ngụm máu tươi ánh mắt dử tợn, hắn tràn đầy không cam lòng lẫn hối hận, mưu tính ngàn năm hắn tự tin với chiến lực của mình, không ngờ lại lật thuyền trong mương.



“ Muốn đồng quy vu tận” Lạc Thần khinh thường tay nhanh như thiểm điện cấp tốc điểm huyệt Cơ Phát, phong tỏa huyệt đạo của hắn. Sau đó tay vươn đến người hắn, cười tà nói “ Long Du khí còn lại, cảm tạ ngươi đây”



Cơ Phát đồng tử mở to huyết hồng một mảnh khi nhìn thấy trong người mình Long Du khí không theo điều khiển cấp tốc thoát ly khỏi cơ thể dung nhập vào người Lạc Thần, gương mặt hắn càng ngày càng trắng bệch hơn. Nhưng mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó, khi mà hấp thu Long Du khí song Lạc Thần lại vươn tay chộp lên đầu hắn.



“Dù sau ngươi cùng là Đại Chu quốc vương, để ta tiễn ngươi một đoạn” Lạc Thần lời vừa dứt, một tay phất ra đem thân hình Cơ Phát đẩy văng đi rơi xuống hố đất to lớn phía dưới, đôi Hắc Bạch Huyền Tiễn cũng thoát ly khỏi người hắn. Ngay sau đó nội lực bành trướng thoát ly, vô số đất đá xung quanh lẫn tùng lâm đổ gãy nhanh chóng hướng về bên dưới hố sâu mà đến, chẳng mấy chốc đả lấp thành một ngôi mộ to lớn, phía trước cắm lấy một tòa thạch bia trên đó ghi Chu Vũ Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK