Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Được!”, sau khi hai người nói vài câu thì cùng nhau xuống tầng, vừa xuống đến nơi thì gặp một người.

Người này tên là Lý Phú Quý, biệt hiệu là lão Miêu. Nghe những cảnh sát cũ trong nội bộ phòng cảnh sát nói, anh ta có mối quan hệ với cảnh sát Lý nhưng bình thường hai người rất ít qua lại nên cảm giác hai người không có mối quan hệ gì, những người ngoài cuộc cũng không rõ lắm.

Hơn nữa ngày thường lão Miêu làm việc cũng không chuyên nghiệp, một chuyện quá đáng nhất mà anh ta từng làm đó là uống rượu say bét nhè rồi công khai tuyển người vào chức vụ trực ban, đã thế còn chọn rất gắt gao nữa, và tổ thanh tra vào cuộc nhưng cuối cùng anh ta cũng chỉ bị phạt nhẹ và đình chỉ chức vụ nửa tháng. Còn hai đồng nghiệp trước nay không xử lý gì với hành vi của anh ta thì lại xui xẻo hơn, bị cho nghỉ rồi bị lột sạch đồng phục.

Đừng thấy tên của lão Miêu nghe có vẻ tồ nhưng anh ta có ngoại hình khá đẹp trai. Nếu như nói, vẻ mặt của Tần Hải thể hiện ra vẻ cương quyết, anh tuấn thì lão Miêu lại thuộc kiểu khôi ngô tuấn tú, có nét giống Trương Nhất Sơn rất hot trước đây.

Ba người gặp mặt, Tề Lân giới thiệu ngắn gọn: “Đây là lão Miêu, là một người bạn mà bình thường rất quan tâm đến tôi. Còn đây là Tần Hải, là cảnh sát thực tập mới đến đội chúng tôi”.

“Nghe nói anh mới đến mà đã gây chuyện với đám lão Tam à?”, lão Miêu một tay đút túi, khóe miệng cười kiểu nham hiểm, nói: “Người anh em có khí phách đấy”.

“Đâu có! Cãi cọ vài câu thôi”, Tần Hải thấy lão Miêu với tính cách như này nên ban đầu cũng ngây người ra, chỉ đáp lại một câu.

“Tôi cũng không ưa họ, vì vậy muốn làm gì thì cứ làm đi”, lão Miêu bĩu môi mắng: “Cả đội đều là đám vớ vẩn, phải quét sạch lũ này mới được”.

Tần Hải nghe thấy vậy thì có chút cạn lời, anh nghiêng đầu nhìn Tề Lân. Tề Lân thấy vậy thì vội giải thích: “Tính cách lão Miêu vốn vậy rồi, có gì nói đấy”.

“Đi đâu ăn cơm đây?”, lão Miêu hỏi.

“Tôi mới đến cũng không biết chỗ nào ngon”, Tần Hải thấp giọng nói: “Các người dẫn đường đi”.

“Ai mời đây?”, lão Miêu chớp mắt, khẽ hỏi.

“Tôi mời! Ha ha”, Tần Hải cười, nói.

“Ôi! Anh mời hả…”, lão Miêu khoát tay nói: “Vậy đến chỗ chị Hai đi”.

“Thôi, chỗ đó đắt lắm”, Tề Lân khuyên.

“Tiêu tiền của cậu đấy à?”, lão Miêu hỏi lại.

“Không sao, không sao! Trong túi tôi còn chút tiền xu, ăn cơm chắc chắn đủ”, thật ra trong lòng Tần Hải có chút xót tiền, bởi vì năm nay vật chất khan hiếm, đặc biệt là rau quả và lương thực cần lượng lớn đất canh tác, đó đều là những thứ xa xỉ.

Đặc biệt là những đồng bào ở khu đợi quy hoạch không có ai quản lý thì để có được một suất ăn cũng là vô cùng khó khăn. Vì vậy, chuyện đến quán ăn lớn là một chuyện khó khăn với phần lớn những người nghèo, khéo một năm cũng không được một lần. Nhưng mặc dù xót tiền thì trong lòng Tần Hải cũng hiểu được, mình mới đến đây nên cũng phải kết bạn, việc mời một bữa cơm cũng là điều khó tránh, huống hồ hiện giờ mình cũng có công việc ổn định.

Sau khi ba người bàn bạc xong là sẽ đi đâu ăn cơm thì liền đi dọc quốc lộ tầm 2km và đến một quán ăn có tên ‘Quán ăn nhỏ’.

Tần Hải đứng bên đường, quét nhìn mặt tiền của quán ăn đó rồi bất giác sờ lên túi tiền của mình rồi lại thấy xót xa.

“Đi thôi!”, lão Miêu nói một tiếng rồi bước lên bậc thang.

“Kít!”, đúng lúc này, bên đường đột nhiên vang lên tiếng động cơ nhức tai, tiếp đó là một xe địa hình loại cũ dừng ở trước cửa.

Ba người nghe thấy vậy thì liền quay đầu nhìn. Lúc này lão Miêu kinh ngạc bình luận một câu: “Nhà nào chạy xe bằng xăng thế này?”

Trong năm nay, xe chạy bằng xăng đã trở thành phương tiện giao thông vô cùng hiếm gặp. Bởi vì phần lớn đất đai đã trở thành khu không người hoặc vô cùng lạnh lẽo hoặc có bức xạ lớn. Dầu mỏ không khai thác được nên đã trở thành nguồn tài nguyên vô cùng quý hiếm, vì vậy lão Miêu mới kinh ngạc đến vậy.

Sau khi xe địa hình dừng lại bên đường, từ trên xe có bốn người đàn ông và một cô gái bước xuống rồi đi vào quán ăn.

“Đi nào! Vào trong thôi”, Tần Hải cũng là người từng trải ở khu đợi quy hoạch nên lúc này anh chỉ nhìn xe kia một cái rồi đi vào quán ăn. Nhưng lão Miêu vẫn bất động tại chỗ, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô gái đi giữa bốn người đàn ông kia, tán thưởng: “Trời ơi! Đẹp quá đi mất”.

Tần Hải nghe thấy vậy thì quay đầu liếc nhìn ánh mắt dê cụ của lão Miêu, lập tức nói: “Đi nào! Người ta đi cùng người khác đến mà”.

Lúc này cô gái đó chớp chớp đôi mắt đẹp, nghiêng đầu nhìn xung quanh rồi cúi đầu nói: “Tôi muốn đi vệ sinh”.

“Đừng lắm chuyện, mau đi vào”, một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé, cúi đầu trách một câu, nghe giọng có vẻ giọng Đông Kinh.

“Tít, tít”, đồng thời lúc này, điện thoại trong túi Tề Lân vang lên. Anh ta lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn thì ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tần Hải đang đi ở phía trước.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK