Năm rưỡi chiều, Tần Hải, Tề Lân và cả đồng nghiệp người châu Phi ăn xong cơm ở nhà ăn thì Chu Vĩ mới dẫn những người khác quay về.
“Ha ha! Mọi người đi ra ngoài về à?”, Tần Hải ngồi trên ghế, hỏi.
Chu Vĩ uống ngụm nước rồi tùy tiện đáp: “Có một thằng ranh đến gây sự với người nhà tôi nên tôi dẫn anh em qua đó xem sao. Nhưng không sao rồi, giải quyết xong rồi”.
Tần Hải trầm ngâm mấy giây, sau đó mới cười gật đầu, nói: “Được rồi! Vậy chúng ta nói về vụ án đi”.
“Tối nay tất cả đều tăng ca sao?”, Chu Vĩ đặt cốc nước xuống, đi đến bên cạnh Tần Hải, nói: “Còn thuốc không? Cho tôi một điếu”.
“Hết rồi! Có mỗi hộp đó thì hút hết rồi”.
“Haiz! Hút nhanh vậy, đúng là đồ ngon thì hết nhanh”, Chu Vĩ mở ngăn kéo tủ của mình rồi lấy ra thuốc lá điện tử hít một hơi, hỏi: “Tối nay tăng ca sao?”
“Ừm! Đội trưởng Viên dặn là vụ án này phải điều tra nhanh”, Tần Hải lại nói tiếp: “Tối nay mọi người vất vả một chút, nghiên cứu trước rồi tìm hiểu về các con đường buôn thuốc lậu”.
Mọi người nghe thấy vậy thì đều không đáp lời, chỉ có Chu Vĩ đặt mông ngồi lên trên bàn văn phòng, nói: “Không cần tìm hiểu nữa đâu, bọn đó đều ‘hoạt động’ ở phố Thổ Tra ý, chúng ta qua đó bắt thì chỉ có chuẩn".
Tần Hải ngây người ra, nói: “Đến đó là có thể tìm thấy sao?”
“Ôi dào! Nếu như không phải bên trên ép xuống thì có ai đi quản đám này đâu”, Chu Vĩ giơ tay lên, nói: “Bọn chúng còn ngang nhiên mở cửa hàng buôn bán ở phố Thổ Tra kìa, tôi gặp nhiều lần rồi”.
“Đội trưởng Viên nói với tôi là đặc khu quản chế dược liệu rất nghiêm, vậy mà chúng cũng dám bán sao?”
“Đặc khu thứ 9 của chúng ta khác với những khu khác”, Tề Lân giải thích: “Vì ở đây được thành lập sau, hơn nữa đây cũng là đặc khu duy nhất có nhiều kiểu người, nhiều dân tộc. Vì vậy tình hình khá phức tạp. Năm ngoái trong cuộc bầu cử người đứng đầu đặc khu, thành phố Tùng Giang và Phụng Bắc đều xảy ra xung đột quân sự, loạn hết cả lên”.
“Ồ”, Tần Hải gật đầu rồi lại hỏi: “Thế trực tiếp đến đó xử lý thì có được không?”
Tề Lân nghe thấy vậy vừa định đáp lời thì Chu Vĩ đã nói: “Có gì mà không được? Hiện giờ nhân lúc thông tin truy quét những kẻ buôn lậu vẫn chưab lộ ra thì chúng ta cứ nắm được vài manh mối thì vụ án sẽ dễ phá thôi”.
Tần Hải cảm thấy Chu Vĩ có chút khó tin, anh thấy người này làm việc bộp chộp nên quay sang hỏi Tề Lân: “Anh cảm thấy đến đó điều tra trực tiếp có được không?”
“Tôi không hiểu về tình hình ở đó lắm”, Tề Lân gãi đầu, nói.
“Ha ha! Anh ta ư?”, Chu Vĩ cười, bĩu môi mắng: “Tề Lân là kẻ nhát gan chỉ biết làm mấy việc nhỏ nhặt, cứ có chuyện gì thì tránh, chỗ nào nguy hiểm cũng không dám đi, vì vậy anh ta làm gì có hiểu tình hình ở đâu?”
Câu này hơi nặng lời nhưng Tề Lân chỉ cười chứ không lên tiếng.
“Tiểu Tần! Cậu mới đến đây, vì vậy nghe theo lời tôi thì chắc chắn không sai đâu. Tối nay chúng ta ra ngoài xử lý, nắm được vài manh mối thì sau này cũng dễ giải quyết hơn”, Chu Vĩ hoàn toàn không để ý đến vị trí của mình, hô lên: “Mấy anh em khởi động đi, tôi đến kho súng ký tên để còn lấy súng”.
Mọi người đã quen nghe theo lệnh của Chu Vĩ nên lúc này đều đứng hết dậy.
Tần Hải ngồi trên ghế, hai mắt nhìn Chu Vĩ mà cũng không ngăn cản, chỉ khẽ nói: “Được rồi! Cứ đến đó xem tình hình đã”.
Chu Vĩ từ trên bàn nhảy xuống, cười một cái rồi lại đập tay lên cánh tay Tần Hải, nói: “Người anh em! Đến tổ ba thì coi như cậu gặp may rồi. Đám anh em này không phải loại sợ việc đâu, cậu mà sống đẹp thì Chu Vĩ này chắc chắn sẽ dẫn dắt mọi người giúp đỡ cậu”.
Sau khi Tần Hải bị đập cái đó thì cắn răng, cúi đầu nhìn xuống cánh tay.
“Ôi, tôi quên mất, quên là trên người cậu có vết thương”, Chu Vĩ ngây người ra một lúc, lập tức lên trước hỏi: “Không sao chứ?”
Tần Hải ngẩng đầu liếc nhìn đối phương một cái rồi nói: “Không sao! Anh đi lấy súng trước đi”.
“Được! Vậy thì tôi đi trước”, Chu Vĩ xoay người rời đi.
Tần Hải nhìn theo bóng lưng của Chu Vĩ, chau mày lại, dường như có chút suy nghĩ.
“Tổ trưởng! Chu Vĩ không giống lão Tam, tâm địa hắn không xấu, bình thường cứ ăn nói tùy tiện như vậy, chỉ thích đùa cợt rồi giỡn với người khác thôi”, Tề Lân đi tới khẽ nói: “Anh đừng có để bụng”.
Không biết trong cuộc sống, bạn có từng gặp phải người nào như Chu Vĩ không. Họ không cần biết bạn có tính cách như nào mà cứ ngang nhiên nói đùa hoặc đùa giỡn một cách quá đáng. Ngày ngày họ đều như thế mà không bao giờ coi mình là người ngoài, họ làm việc cũng hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của người khác. Lúc bạn nổi nóng với họ thì họ lại mặt dày tươi cười, nói một câu là ‘chúng ta đùa thôi mà, sao lại nhỏ nhen thế?’ Sau đó họ lại tiếp tục như vậy và không hề thay đổi…
Nếu như trong một mối quan hệ bình thường, có lẽ bạn sẽ chọn cách tránh xa nếu gặp phải loại người như này và sau này không thèm để ý đến họ nữa. Nhưng Tần Hải lại không thể. Bởi vì Chu Vĩ là đồng nghiệp của anh, mọi người ngày nào cũng ăn chung làm việc chung, không thể tránh mặt suốt được. Nhưng việc Chu Vĩ không phân rõ lãnh đạo và nhân viên, thường xuyên ra lệnh thay Tần Hải, coi Tần Hải như nhân viên cảnh sát bình thường rồi cướp lời của anh, vậy thì sau này anh phải làm thế nào? Hơn nữa, khó khăn nhất chính là đám người của tổ ba đều là bạn của Chu Vĩ. Nếu Tần Hải vừa đến đã xử lý Chu Vĩ thì chắc chắn sẽ gây mâu thuẫn nội bộ…
Phải làm thế nào đây?
Trong lúc Tần Hải đang suy nghĩ thì Tề Lân cũng chỉ ở bên cạnh lạnh lùng quan sát. Anh ta cũng muốn nhìn xem, khi nào thì người mới đến như Tần Hải sẽ trở mặt với Chu Vĩ, và sau đó Tần Hải có thể làm được chức tổ trưởng tổ ba này lâu không.
…
Tám rưỡi tối, hai xe cảnh sát dừng ở đầu đường phố Thổ Tra. Đám người Tần Hải mặc quần áo bình thường xuống xe rồi đi vào trong phố.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !