Phố Thổ Tra là nơi hỗn loạn nhất ở cả khu phố xã hội đen. Nơi này tập trung hàng vạn người ở tầng lớp thấp, họ có quyền tạm trú nhưng không có công việc ổn định. Hai bên đường đều là các cửa hàng sáng đèn, ít nhất cũng có bảy tám cô gái đứng đó. Họ đều với dáng vẻ khiêu gợi và không ngừng vẫy tay gọi khách. Trong con hẻm tối om, thường xuyên nhìn thấy ‘những con ma nghiện thuốc’ hít thuốc bằng mũi, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra phía đường phố. Những người này không có nhà cửa cố định, hôm nay đi ăn trộm một chút, ngày mai đi cướp một ít để có cái ăn, để có tiền mua đồ về hút hít. Bản thân vừa cảm thấy hạnh phúc một chút, nhưng chỉ cần một trận tuyết lớn rơi xuống thì họ sẽ bị chôn vùi trong ngõ hẻm lạnh lẽo này…
Tần Hải đã gặp quá nhiều kiểu người như này khi ở khu đợi quy hoạch. Vì vậy lúc này ánh mắt anh như tê liệt, chỉ cúi đầu đi về trước.
…
Mọi người đi tầm gần 1km thì mới dừng lại trước một cửa hàng không có biển hiệu.
Chu Vĩ day day mũi, thấp giọng nói: “Nhà này bán thuốc nè”.
“Thoạt nhìn không có người”, Tần Hải nghiêng đầu quét nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Tôi không hiểu lắm về tình hình bên này, nếu như bắt trực tiếp thì có thể dẫn người đi không?”
Tề Lân suy nghĩ một lát rồi nói: “Bắt quả tang thôi. Đợi người đến mua thuốc thì chúng ta hãy vào”.
Tần Hải đứng ở bên đường, chau mày ngẫm nghĩ hồi lâu, trong lòng vẫn có chút không chắc chắn, nói: “Chúng dám ngang nhiên buôn bán ở đây, lẽ nào không có biện pháp đề phòng nào sao? Tôi sợ không bắt được mà còn làm kinh động đến bọn chúng”.
Chu Vĩ vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt có chút không nhẫn nại được, nói: “Tôi nói với cậu rồi, trước đây chuyện này không có ai quản mà. Nếu như cậu muốn quét sạch thì phải làm đột ngột. Chứ đợi cậu thầm điều tra rõ ràng thì chắc chắn chúng sẽ nghe thấy tin tức ngầm rồi đến lúc đó muốn phá án cũng khó cơ”.
Tần Hải thật sự không có kinh nghiệm sinh sống ở đặc khu thứ 9 nên cũng không được coi là người kỳ cựu trong việc điều tra phá án. Vì vậy, anh suy nghĩ một lát, nghiêng đầu nhìn lão Hắc, hỏi: “Zabi! Anh nghĩ có thể bắt được không?”
“Chuyện này trước đây quả thật không có ai quản”, lão Hắc đáp một câu rồi lại nói tiếp: “Nhưng nếu điều tra thời gian dài thì chắc chắn thông tin sẽ bị lộ, vì trong cục cảnh sát không bao giờ có cái gì là bí mật cả”.
Sau khi trầm ngâm mấy giây, Tần Hải lập tức dặn dò: “Đi xe cảnh sát thì lộ quá, không thể lái vào trong được. Lão Hắc! Tiểu Lục, hai người lái xe đến phía sau con phố, chúng tôi ở bên này bắt xong thì chúng ta sẽ cùng lên xe”.
“Chúng tôi hiểu rồi”.
“Những người khác tản ra, đi kiểm tra đạn dược và áo chống đạn”, Tần Hải lại căn dặn: “Cửa hàng đối diện có người vào là chúng ta cũng sẽ xông vào luôn”.
“Ha ha! Cậu còn mặc cả áo chống đạn đến cơ à? Cậu nhát quá đấy”, Chu Vĩ bĩu môi nói giỡn: “Bọn bán thuốc này không có địa vị giang hồ gì đâu. Mấy năm trước khi tôi làm tuần tra cũng đánh nhau với chúng, đám người đó sợ chết khiếp…”.
Tần Hải quét nhìn Chu Vĩ một cái, sau đó vẫn thận trọng dặn dò một câu: “Làm việc đi”.
…
Nửa tiếng sau, hai người thanh niên dẫn theo một ông già nghênh ngang đi vào trong cửa hàng. Tần Hải nấp ở trong hẻm, cầm bộ đàm hỏi: “Quan sát qua cửa kính xem có phải là chúng đến lấy thuốc không?”
Một lát sau, Tề Lân đáp lại: “Rõ!”
“Hành động thôi”, Tần Hải lập tức hét: “Tất cả xông vào”.
Lời nói vừa dứt thì tám người từ ba hướng xông vào cửa hàng đó, giơ tay mở cửa gỗ ra rồi xông vào bên trong.
Trong phòng tối om, hai người một già một trẻ đứng ở bên cạnh quầy, lúc này họ đang đóng gói thuốc, còn một tên cường tráng đang ngậm điếu thuốc điện tử nhìn về phía cửa với ánh mắt kinh ngạc.
Chu Vĩ bước lên trước, tay phải cầm súng, tay trái chỉ vào tên đó, hô lên: “Cảnh sát đây! Ôm đầu đứng dựa vào tường”.
Tên đó định thần lại, vội vàng lùi về sau, vô tình để lộ ra khẩu súng ở hông và gã cũng không ôm đầu làm theo lời Chu Vĩ nói.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn như này, thủ phạm khi đối mặt với cảnh sát thì đều có những hành vi quá kích. Vì vậy, Chu Vĩ vừa nhìn thấy gã có súng thì tay trái nắm chặt lấy cổ gã rồi theo quán tính dùng súng đập thẳng vào đầu gã.
“Bộp, bộp…”, Chu Vĩ cầm súng đập liên tiếp sáu bảy cái về phía đối phương nhưng tên đó vẫn không ngừng giãy dụa. Trong lúc gấp rút, hắn túm lấy tóc đối phương rồi đập vào góc bàn ở quầy tính tiền.
Máu tươi từ trên đầu tên đó chảy xuống, hai mắt gã trợn ngược lên trên, kêu lên một tiếng rồi ngã sấp xuống đất.
Đồng thời lúc này, trên tầng cũng vang lên tiếng bước chân. Một người đàn ông đầu trọc mặc áo quân đội vội vã đi xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn tình hình trong phòng. Gã hét một câu vào bộ đàm: “Mẹ kiếp! Hai cửa hàng đều bị càn quét rồi, ra hết ngoài cho tao”.
Sau một hồi yên tĩnh, trên đường phố đột nhiên vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Hàng chục người đột nhiên xông ra từ các tòa nhà ở hai bên đường.
Những người này tay cầm dao, cầm ống thép, xích sắt, súng, chặn đứng ở trước cửa hàng.
Tần Hải nhìn đám người đông nghịt bên ngoài mà lập tức nhớ lại cảnh tượng cướp lương thực ở khu đợi quy hoạch, lúc này anh bất giác đẩy khóa an toàn của súng ra.
Chu Vĩ nhìn qua cửa kính thấy được cảnh tượng bên ngoài, hắn toát hết mồ hôi rồi nuốt nước bọt ừng ực, nói: “Cái gì? Đội ngũ phát triển tới quy mô này từ khi nào vậy? Thật sự là có chút bành trướng rồi…”.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !