Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Hải nhíu mày nhìn Tề Lân, chớp mắt hỏi: “Người anh em, anh có phải cò không?”

“Làm sao thế?”

“Giá cả hàng hoá trong gian hàng này ít cũng phải cao hơn ba mươi phần trăm so với bên ngoài, hơn nữa còn toàn là đồ giả… tôi vừa mới bóp thử cái chăn bông, bên trong toàn là sợi sắt, đâm cả vào tay đây này, người anh em!”

“… hàng đúng là chẳng ra làm sao, nhưng nhân viên cảnh sát mới của chúng ta đều mua ở đây”.

“Tại sao chứ?”, Tần Hải khó hiểu.

“Bởi vì cửa hàng này là do chị họ của đội trưởng Viên mở”, Tề Lân thấp giọng nói: “Coi như là đơn vị mà cục cảnh sát chỉ định mua”.

Tần Hải nghe xong thì biểu cảm như sụp đổ, nhịn nửa ngày mới rặn ra được một câu: “Vậy tôi muốn hỏi một chút, tỉnh trưởng Lý cũng đến đây mua đồ à?”

“Anh Đang hỏi khó à, cho dù tỉnh trưởng Lý dám mua thì đội trưởng Viên cũng không dám bán đâu”, Tề Lân trợn trắng mắt giải thích: “Đến đây mua đều là người mới, anh mua khoảng hai tháng thì sau này không cần phải đến đây lấy hàng nữa”.

“Một ngày tôi cũng không mua, định coi người ta là đồ ngu để lừa à?!”, Tần Hải không hề do dự nói: “Đi, anh đổi một nhà khác cho tôi”.

Tề Lân khẽ giật mình: “Tiền nhiều hơn cũng trả được rồi, anh còn thiếu chút này nữa à? Nghe lời tôi, cứ mua ở đây, anh đừng làm mình thành đặc biệt”.

“Tôi mua một cái điện thoại đã là nể mặt đội trưởng lắm rồi”, Tần Hải sải bước chân đi thẳng ra ngoài”.

“Haiz, Tiểu Hải, anh nghe tôi một câu…”.

“Có phải là anh có hoa hồng không?”

“Nghe lời tôi, không sai đâu, anh mua một chút…”.

“Mua cái cứt, giấy vệ sinh ở đây có khác gì con dao tem, con mẹ nó, chùi một lần tôi còn phải dán thêm cái urgo”, Tần Hải hầu như không cho đối phương cơ hội thương lượng, cứ thế đi thẳng ra bên ngoài.

Bốn rưỡi chiều.

Ký túc của cục cảnh sát tỉnh, cửa ký túc của đội hai đội Hình cảnh thứ nhất, Tề Lân mỉm cười hét về phía mấy người trong phòng: “Anh ba, người mới đến rồi”.

Bên trong phòng có sáu bảy người thanh niên lúc này đang ngồi đánh bài trên bàn tròn, trong đó có một người đứng đầu nghe thấy tiếng của Tề Lân liền ngẩng đầu lên quét mắt về phía Tần Hải: “Vào đi”.

Hai người nghe tiếng liền bước vào phòng, Tần Hải quét mắt nhìn một vòng xung quanh căn phòng, đại khái rộng khoảng chưa đến ba mươi mét vuông, nhưng đặt sáu chiếc giường tầng, tổng cộng có mười hai giường, còn có hai cái tủ công cộng cùng với rất nhiều đồ dùng cá nhân. Nói chung nhìn rất là chật chội, nhưng tổng thể thì vẫn khá sạch sẽ gọn gàng, ít nhất không có mùi lạ.

“Tần Hải, tôi giới thiệu một chút, đây là anh Ba, tổ trưởng của tổ hành động số 1 của chúng ta”, Tề Lân uyển chuyển nói rõ thân phận của đối phương: “Anh Ba nhận chức đã ba năm rồi, năng lực nghiệp vụ xuất sắc, là cánh tay đắc lực của đội trưởng Viên. Anh Ba, đây là Tần Hải, anh em mới của chúng ta”.

“Chào anh Ba”, Tần Hải vươn tay về phía đối phương.

Anh Ba để kiểu đầu ngắn cắt bằng, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Hải, trong tay đang cầm bài chỉ gật đầu một cái rồi hỏi: “Từ đâu đến vậy?”

“Khu đợi quy hoạch”, Tần Hải thật thà đáp.

Anh Ba khẽ ngẩn ra: “Khu đợi quy hoạch? Cậu ở đó làm gì vậy?”

“Giúp ông chủ đi đưa hàng, chủ yếu là đồ dùng hàng ngày”.

“Chân chạy vặt à? Vậy cũng không đơn giản”.

“Không có, không có, tôi chỉ phụ trách lái xe”.

“À, tái xế à”, ánh mắt ngạc nhiên của anh Ba lập tức biến mất, chỉ dùng giọng biếng nhác hỏi tiếp: “Dựa vào mối quan hệ nào để vào được cục cảnh sát?”

“Bạn bè giúp đỡ nói vài câu, tôi tự bỏ tiền để vào cục”.

“Ha ha, bỏ tiền mua à?”, anh Ba lúc này chỉ cúi đầu nhìn bài trong tay nói: “Được rồi, cậu đợi đội trưởng Viên quay lại sắp xếp đi. Tề Lân, để cậu ta nằm trên giường gần cửa sổ”.

“Vâng”.

Tề Lân nghe vậy thì nói với Tần Hải: “Anh ngủ ở chiếc giường bên trong cùng kia đi”.

“Được”, Tần Hải xách theo hành lý lúc nãy ký gửi ở phòng bảo vệ cùng với một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày sải bước chân định đi vào bên trong.

“Ê, cậu đợi một chút”, anh Ba cúi đầu nhìn đồ trong tay Tần Hải, đột nhiên gọi một tiếng.

“Làm sao thế, anh Ba?”, Tần Hải quay đầu lại.

Anh Ba nhìn vào túi đồ trong tay Tần Hải: “Mua đồ dùng sinh hoạt ở đâu đó?”

“Tôi cũng quên chỗ đó tên gì rồi, một cửa hàng ngay bên cạnh đơn vị”, Tần Hải tiện mồm đáp.

Anh Ba đánh bài, mặt không biểu cảm quay lưng với Tề Lân hỏi: “Tề Lân, chúng ta mua đồ ở đâu cậu không nói cho người mới biết à?”

Tề Lân vừa nghe xong thì lập tức khó xử, bởi vì anh ta phải đứng trước mặt Tần Hải nói người ta không nghe lời khuyên của mình, như vậy thì có vẻ anh ta không được trượng nghĩa cho lắm. Nhưng nếu như không nói thì bản thân mình tự nhiên lại phải gánh tội thay cho người khác.

Yên lặng mất vài giây, Tần Hải lập tức cướp lời: “Tề Lân nói với tôi rồi, bảo tôi mua đồ ở cửa hàng đối diện. Nhưng đồ ở đó hơi đắt, trên người tôi cũng không có bao nhiêu tiền nên đi sang bên cạnh để mua”.

“Đôi hai”, anh Ba vẫn tiếp tục đánh bài, mặc kệ Tần Hải một lúc mới đáp một câu: “À, không sao, cậu đi dọn giường đi”.

“Vâng”, Tần Hải gật đầu đi vào bên trong, cúi đầu mở túi đồ ra chuẩn bị dọn dẹp giường.

Tề Lân đứng bên cạnh, vừa cần mẫn giúp đỡ sắp xếp, vừa thấp giọng dặn dò: “Người mới vào trong ký túc đều ngủ ở giường tầng trên gần cửa sổ, bởi vì bên đó có lỗ hổng lọt gió, đêm nằm khá lạnh… anh lấy áo khoác đắp lên bên ngoài chăn, kiên trì một thời gian, đợi có người mới vào là được”.

“Cái này thì có là gì, tôi còn từng phải ngủ bên ngoài trời mấy tháng liền”, Tần Hải hầu như chẳng để bụng, cúi đầu sắp xếp hành lý, động tác mập mờ rút từ trong túi hành lý ra hai bao thuốc lá thơm Trung Hoa nhét vào trong tay Tề Lân.

“Anh đây là?”, Tề Lân nhận bao thuốc liền ngẩn ra.

“Vừa rồi tôi nhìn thấy anh hút thuốc lá điện tử”, Tần Hải cười đáp: “Trên người tôi chẳng có đồ gì tốt, nên tặng cho anh hai bao này, bận bịu cả ngày với tôi rồi, cảm ơn anh nhé”.

Trong thời đại ăn no cũng là một vấn đề, thuốc lá thơm loại đốt này là loại hàng hoá xa xỉ cỡ nào. Hơn nữa đây còn là loại thương hiệu cũ của kỷ nguyên trước, đối với dân nghiện thuốc mà nói, đừng nói được hút, bình thường còn chẳng có cơ hội được nhìn thấy.

Tề Lân cầm hai bao thuốc, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nói: “Anh ở trong khu đợi quy hoạch mà có thể lấy được thứ này? Trung Hoa đó, thứ này đã bao nhiêu năm rồi còn chưa được nhìn thấy nữa?”

“Nơi nghèo thì cũng có chỗ tốt của nơi nghèo”, Tần hải nhệch miệng ra cười: “Tôi tự dọn dẹp là được, anh cứ bận việc của mình, sau tôi lại mời anh ăn cơm”.

“Cảm ơn nhé, người anh em!”, Tề Lân cũng không khách sáo cúi đầu nhét bao thuốc vào trong túi áo.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, anh Ba đột ngột quay đầu nghiêng cổ nhìn Tần Hải cười nói một câu: “Ái dà, trong tay còn có đồ tốt à?”

Tần Hải không ngờ được người này vẫn luôn quan sát mình cho nên ngẩn ra một lúc mới đáp lời: “Bạn tặng”.

“Đồ tốt đó, chúng tôi còn chưa từng được thấy”, anh Ba cười lạnh lùng nói một câu.

Tề Lân khẽ ngây ra, lập tức móc ra hai bao thuốc Trung Hoa, khẽ khom lưng đi qua nói: “Đều là anh em, mọi người hút chung. Nào, nào nào, mỗi người một điếu”.

Tần Hải đưa thuốc cho Tề Lân, là bởi vì đối phương đã đi với anh cả ngày trời, bản thân anh có chút ngại cho nên mới lấy hai bao thuốc ra để tỏ lòng cảm ơn, nhưng anh lại không hề cảm thấy mình nợ gì đám người trong căn phòng này. Nhưng bây giờ bị anh Ba nhìn thấy rồi, hơn nữa còn nói rõ ra như thế, anh suy nghĩ đến sau này mình còn phải sống trong căn phòng này, cũng không nên làm căng quá, nghĩ ngời một lúc rồi lại cúi đầu lấy một bao Trung Hoa trong túi ra.

Bên cạnh bàn bài, anh Ba vươn tay đẩy cánh tay của Tề Lân ra: “Loại thuốc này sang quá, con mẹ nó tôi chưa từng được hút lần nào, không quen”.

Tề Lân nghe vậy thì ngẩn ra đứng yên.

Tần Hải nghe trong câu này có chút sock, mày khẽ nhíu liền nhét bao thuốc lại trong túi, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc của mình.

Anh Ba ném bài xuống, trên mặt treo một nụ cười, quay đầu lại nhìn Tần Hải nói: “Chỗ này của chúng ta có quy định ngầm, người mới đến phải làm việc liền ba ngày. Ngày mai, ngày kia, ngày kìa cậu trực trên đường, không có vấn đề gì chứ?”

Tần Hải nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Tề Lân, ánh mắt đối phương khẽ né ánh nhìn của anh, ngay sau đó anh lập tức hiểu ra vấn đề: “Anh Ba, ba ngày làm việc sắp xếp thế nào?”

“Tức là làm liên ca, ban ngày làm việc trong đội, tối đi làm việc trên phố”, anh Ba cầm cốc nước lên nhấp một ngụm.

“Có lương ngoài giờ mà, ha ha?”, Tần Hải hỏi.

“Quy định riêng trong tổ, làm gì có lương ngoài giờ?”, anh Ba chẳng thèm quay đầu lại nói.

“Tiểu Hải, sắp lịch ba ngày thì ba ngày đi. Tôi tìm người đổi ca, đi cùng anh hai ngày”, Tề Lân do dự nửa ngày, cúi đầu nhìn bao thuốc Trung Hoa trong tay rồi mới cắn răng nói xen vào một câu.

“Cậu cũng trượng nghĩa quá hả, tiểu Tề”, một thanh niên ngồi phía bên trái anh Ba mỉm cười châm chọc một câu.

“Đều là anh em mà, giúp đỡ lẫn nhau thôi”, Tề Lân mỉm cười.

Anh Ba đặt cốc nước xuống, chỉ về phía Tề Lân nói: “Cậu ta nhận đồng phục xong, cậu nói cho cậu ta biết cách xếp lịch đứng ca”.

“Được”, Tề Lân gật đầu.

“Anh Ba, lịch làm việc này tôi không sắp xếp được”, Tần Hải đột nhiên nói một câu.

Lời vừa dứt, trong phòng đột nhiên im bặt.

Anh Ba liếm môi, nghiêng đầu nhìn Tần Hải hỏi: “Người mới đến đều có thể xếp được, cậu làm sao mà lại không xếp được?”

“Tim của tôi không tốt, không chịu được thức đêm”.

“Không sao, tôi chuẩn bị cho cậu ít thuốc trợ tim, cậu xếp lịch ba ngày đứng ca đi”.

“Tôi nói rồi, tôi không xếp được”, Tần Hải cười đáp.

“Con mẹ nó!”, sau khi anh Ba liên tục bị người mới đến cãi lại hai câu thì sắc mặt sa sầm: “Cậu có nhiều bố hơn người ta à? Người khác xếp được, cậu làm sao mà không xếp được?”

“Anh Ba, anh Ba, chúng ta đều là anh em, anh xem giờ thế này làm gì? Có gì từ từ nói… ha ha”, Tề Lân bước lên làm dịu bầu không khí.

“Rầm!”

Anh Ba đấm một cú vào vai Tề Lân: “Con mẹ mày, mày có tư cách gì nói chuyện ở đây? Ai là anh em với mày?!”

Tề Lân xiết bao thuốc Trung Hoa trong tay, chịu đau đứng nguyên tại chỗ, tiếp tục nói cũng không được mà xoay người đi cũng không được.

Anh Ba dẫn theo bốn người sải bước tiến lên, nghiêng đầu nhìn Tần Hải hỏi: “Tuần sau cả tuần cũng sẽ là cậu đứng ca, đứng đến lúc nào bệnh tim của cậu tái phát thì lúc đó mới ngừng, nghe rõ chưa?”

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK