Trong phòng lấy lời khai ở văn phòng cảnh sát, tay phải Tần Hải xoay bút, nhìn cô gái ở trước mặt, khẽ giọng hỏi: “Cô bình tĩnh lại chút nào chưa?”
“Rồi ạ”, cô gái vuốt nhẹ đuôi tóc, đôi mắt đờ đẫn, trên mặt vẫn với thần sắc hoảng loạn. Cô ta chần chừ một lúc lâu mới gật đầu.
Tần Hải nhìn trạng thái của đối phương, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh máy lọc nước rồi rót cho cô ta cốc nước, đặt lên bàn nói: “Cô uống chút nước đi! Nếu cô cảm thấy chỗ nào không khỏe thì có thể đi viện kiểm tra”.
“Cảm ơn anh, không… Không cần đi bệnh viện đâu, tôi không bị thương”, cô gái cầm cốc nước lên, sau khi lịch sự cảm ơn thì hít một hơi thật sâu, nói: “Anh hỏi đi!”
“Được, vậy tôi hỏi nhé!”, Tần Hải lại ngồi xuống rồi lấy cuốn sổ ghi chép ra và bắt đầu hỏi: “Tên?”
“Lâm Niệm Lôi”.
“Tuổi?”
“20!”
“Giới tính?”
“…?”, Lâm Niệm Lôi kinh ngạc, hỏi lại: “Anh không nhìn ra sao?”
“Có thiết bị ghi âm để thực thi pháp luật nên tôi bắt buộc phải hỏi”, Tần Hải giải thích.
“Giới tính nữ”.
“Chỗ ở hiện tại?”
“…”, Lâm Niệm Lôi nghe thấy lời này thì chần chừ một chút, nói: “Thành phố Phụng Bắc”.
“Đến từ đặc khu Thủ Phủ sao?”
“Đúng vậy!”
“… Vậy cô đến đây làm gì? Làm việc hay chuyển nơi cư trú?”, Tần Hải chưa từng làm công việc lấy lời khai như này nhưng trên cuốn sổ có phân loại kẻ bảng đơn giản dễ hiểu nên vừa nhìn là hiểu liền. Hơn nữa, anh cũng sợ lần đầu hỏi cung sẽ xảy ra sai sót nên anh hỏi rất kỹ.
“Làm việc”.
“…”.
Sau khi hỏi xong những thông tin cơ bản, Tần Hải bắt đầu chuẩn bị vào tình tiết vụ án: “Cô bị bắt cóc, sự việc xảy ra ở đâu? Cô có biết đối phương là ai không?”
“Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ vừa mới từ…”, Lâm Niệm Lôi đang định trả lời những câu hỏi có liên quan đến vụ án thì đột nhiên cửa văn phòng mở ra thì tỉnh trưởng Lý dẫn theo đám người lão Miêu đi vào.
Tần Hải quay đầu lại nhìn một cái, sau đó lập tức đứng dậy chào: “Tỉnh trưởng Lý”.
“Đang hỏi cung à?”, tỉnh trưởng Lý chắp tay sau lưng, hỏi.
“Vâng! Đang hỏi những tình tiết cơ bản của vụ án”.
“Xin chào cô Lâm!”, sau khi tỉnh trưởng Lý gật đầu với Tần Hải thì giơ tay ra khách khí chào hỏi Lâm Niệm Lôi một tiếng: “Tôi là tỉnh trưởng, họ Lý”.
“Chào ông!”, Lâm Niệm Lôi gật đầu rồi bắt tay với đối phương.
“Phía webcast có người đến đón cô, cô đi trước đi”, tỉnh trưởng Lý suy nghĩ một lát rồi cười ha hả nói: “Vụ án giao cho chúng tôi xử lý đi, hai tên nghi phạm còn lại chắc chắn không chạy được đâu”.
Tần Hải nghe đến đây thì trong lòng có chút hiếu kỳ. Bởi vì tỉnh trưởng Lý ban nãy không có ở trong phòng nhưng giờ lại biết tên của cô gái kia, hơn nữa nhìn dáng vẻ như kiểu không định hỏi tiếp mà cho người ta đi, vì vậy Tần Hải quan sát cô gái kia kỹ hơn. Cô ta cao tầm 1m70, thân hình mảnh mai, mặc dù trên mặt bị vấy bẩn đôi chút, tóc tai cũng rối bù nhưng vẫn khó che đi khuôn mặt xinh đẹp với đường nét hài hòa.
Lão Miêu nói, cô gái này có chút giống với một ngôi sao điện ảnh rất hot trước đây. Nhưng Tần Hải lại cảm thấy cô ta còn đẹp hơn, bởi vì mắt cô ta to hơn, có hồn hơn, body cũng đẹp hơn nữa. Và điều quan trọng là, cô gái này rất trắng, da trắng nõn như da em bé. Ở thời đại này có con cái nhà ai lại bảo dưỡng nhan sắc được đến nỗi này chứ? Có thể không phải làm bất cứ việc gì sao?
Rõ ràng, tỉnh trưởng Lý đột nhiên đến rồi không hỏi gì mà định thả người, vậy thì chắc chắn có lý do.
Tỉnh trưởng Lý và Lâm Niệm Lôi chỉ nói mấy câu đơn giản rồi cùng nhau đi xuống tầng.
Năm phút sau ở dưới tầng có mấy người đàn ông trung niên từ trên xe xuống, cười nói với tỉnh trưởng Lý vài câu, sau đó đón Lâm Niệm Lôi rời đi. Tần Hải nhìn giấy thông hành trên kính chắn gió ô tô thì nhìn thấy đó là xe của công ty tuyên truyền của thành phố Tùng Giang.
Mọi người nhìn Lâm Niệm Lôi rời đi thì lúc này tỉnh trưởng Lý đi đến bên cạnh gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó quay đầu nói: “Mọi người đến văn phòng của tôi ngay”.
“Có chuyện gì vậy?”, Tần Hải nghiêng đầu hỏi lão Miêu.
Lão Miêu day day mũi một cái rồi thấp giọng đáp: “Anh đúng là gặp may rồi, vừa mới đến đã được cấp trên để ý. Haiz! Nhưng cũng là bình thường thôi, có tài năng thì đi đâu cũng thế”.
Tần Hải nghe thấy lời này thì trong lòng cũng đoán được phần nào.
…
Mấy phút sau, ở trong văn phòng, tỉnh trưởng Lý vỗ vai Tần Hải, nói: “Tôi đã nói là cậu có tố chất mà, nhưng không ngờ tiền đồ của cậu lại đến nhanh như vậy”.
“Cũng là trùng hợp thôi ạ”, Tần Hải cười, nói.
“Vinh dự thật!”, tỉnh trưởng Lý không giấu được niềm vui, chắp tay đi một vòng trong phòng, cười mắng: “Tên Tùng Hạ đó có rất nhiều tiền án tiền sự, là người mà tổng cục công an chỉ đích danh phải bắt hắn. Nhưng hai năm trước hắn đã chạy đến khu đợi quy hoạch nên cấp trên muốn bắt cũng rất khó. Nhưng hắn vừa quay lại thì đã nằm gọn trong tay cậu. Ngày mai họp tôi có thể chém gió trước cấp trên rồi. Cậu vừa đến mà đã giúp tôi trút gánh nặng, đáng được tuyên dương”.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !