Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Cởi đồ ra! Nhảy ếch ra ngoài”, Tần Hải quay đầu hét lớn với người của mình.

Lúc này tên đầu trọc ở trên cầu thang đột nhiên hỏi: “Có rất nhiều người làm về mảng này nhưng tại sao lại kiểm tra mỗi cửa hàng của chúng tôi?”

Tần Hải ngây người ra, sau đó đáp: “Chúng tôi nhận được một vài tố cáo, cấp trên bảo chúng tôi đến đây điều tra xem thế nào, chứ tôi cũng không biết rõ cụ thể tình hình”.

Tên đầu trọc từ từ đứng dậy rồi đi lên tầng. Gã đứng quay lưng lại với Tần Hải, nói: “Phố Thổ Tra rất loạn, lại còn hay bài xích lẫn nhau, sau này nếu không có chuyện gì thì đừng vào đây. Bên ngoài có nhiều người cùng làm việc này thì cảnh sát các người đi đâu tìm thủ phạm?”, nói xong tên đầu trọc đi lên tầng rồi mất hút.

Năm phút sau, tám cảnh sát bao gồm cả Tần Hải đều ở trần, xếp thành hàng rồi nhảy ếch nhảy ra khỏi phố Thổ Tra này.

Bên đường có hàng chục thanh niên trai tráng cầm vũ khí đều lạnh lùng nhìn đám người này mà không nói lời nào.

Trên các tòa nhà ở hai bên đường phố, gần như nhà nào cũng mở cửa sổ. Có người phì phèo điếu thuốc, có người ôm vai, tất cả đều lạnh lùng nhìn xuống đám người Tần Hải đang nhảy ra khỏi nơi này.

Yên tĩnh được một lúc thì trên các tòa nhà ở bên phải đường đột nhiên có người hét lớn một câu: “Cmn! Đánh chết bọn chúng đi”.

Tiếng hét này vang vọng trong màn đêm. Tiếp đó là lượng lớn chai lọ thủy tinh, lọ thuốc và những đồ bỏ đi đều ném từ trên tầng xuống.

“Chạy!”, Tần Hải đứng lên rồi hét lớn một tiếng, mọi người cũng làm theo rồi biến mất trong màn đêm.

Tên đầu trọc ngồi trên ghế gỗ cũ nát ở tầng hai chau mày hỏi tên cường tráng đang băng bó trên đầu: “Các anh em giải tán chưa?”

“Dạ! Đi hết cả rồi”, tên đó gật đầu đáp.

“Gọi mấy anh em quay lại đây chuyển hàng đi”, tên đầu trọc nhỏ giọng căn dặn: “Mấy ngày này tạm thời đừng đặt hàng ở bên ngoài, tạm ngừng một vài ngày”.

Tên cường tráng ngây người ra, nói: “Chú sợ rồi à, chú ba? Ban nãy rõ ràng là mấy tên cảnh sát nhãi nhép không biết trời cao đất dày là gì, vậy mà chúng ta còn phải đề phòng chúng sao? Thuốc ở bên ngoài có giá như nào, biết bao người bệnh nghèo khổ ở phố Thổ Tra này đều sống dựa vào chúng ta. Chỉ cần chúng ta lên tiếng thì sẽ có hàng ngàn người ở con phố này đứng ra giúp chúng ta, vậy mà còn phải sợ đám cảnh sát kia sao?”

“Bảo cậu làm gì thì cứ làm thế, đừng có cãi lại lời tôi”, tên đầu trọc ôm bả vai, nói một cách rõ ràng: “Mau đi gọi hai anh em đến”.

“Tôi… Tôi… Đúng là càng làm càng nhát gan”, Mã Lão Nhị uất ức lẩm bẩm một câu. Vì không cãi lại được lệnh của chú ba nên đành phải đi ra ngoài gọi người đến khiêng hàng.

Trên đường phố bên ngoài phố Thổ Tra, Tần Hải mặc áo lên, sau đó từ trong xe lấy ra hộp thuốc rồi băng bó qua loa vết thương lòng bàn tay.

Quan Kỳ đứng bên cạnh xe trừng mắt, quát mắng: “Mẹ nó chứ! Người thi hành pháp luật lại không đấu lại nổi bọn thủ phạm, cuối cùng lại bị bọn nó lột đồ, bắt nhảy ếch ra khỏi đó… Chuyện này mất mặt quá đi, nếu truyền khắp quân đội thì đúng là trò cười”.

“Đúng là không nên nhượng bộ chúng. Chúng ta không cởi đồ thì chúng dám làm gì chúng ta?”, lúc này Chu Vĩ mới lấy dũng khí oán trách Tần Hải: “Cậu đúng là nhát gan, tôi nói cho cậu nghe nè, ở Giang Tùng không bao giờ phá án kiểu đó đâu… Cậu là tổ trưởng, những lúc quan trọng mà không gánh vác được việc thì…”.

Tần Hải dùng răng cắn chặt băng gạc, ngẩng đầu nhìn mọi người nói: “Mọi người tập trung lại đây, tôi có chuyện muốn nói”.

“Làm gì vậy?”, Quan Kỳ hỏi.

“Lại cả đây”, Tần Hải chau mày, quát lớn.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau vài cái, ai nấy đều suy sụp tinh thần, thậm chí có chút không nhẫn nại được mà đi lại bên cạnh Tần Hải.

“Tất cả mọi người kiểm tra đạn dược của mình, ai chưa mặc áo chống đạn thì lấy trong xe ra. Lão Hắc và tiểu Lục tiếp tục phụ trách lái xe…”, Tần Hải mặt không biểu cảm dặn dò mọi người.

Mọi người nghe thấy lời này của Tần Hải thì ai nấy cũng với vẻ ngạc nhiên.

Mười mấy phút sau, trong cửa hàng bán thuốc ban nãy, Mã Lão Nhị ở cửa sau chỉ huy ba anh em cùng tuổi mình, nói: “Phải đợi một lát nữa xe mới đến, các người đóng xong hàng ở phòng này thì đến cửa hàng thứ ba xem sao, ở đó vẫn còn một ít hàng”.

“Hàng chuyển đi đâu vậy?”, một người hỏi.

“Cứ kéo về kho trước”, Mã Lão Nhị oán trách: “Chú ba đúng là nhát gan, chả làm được gì ra hồn, cứ bắt tôi phải đặt hàng ở đây…”.

“Bộp, bộp…”, lời nói vừa dứt, bên trái cửa sau đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân dồn dập.

Mã Lão Nhị cầm điếu thuốc quay đầu lại thì Tần Hải mặc áo chống đạn màu xanh nhạt, tay cầm bình xịt chống nổ dài hơn nửa mét đột nhiên xông tới.

“Mẹ kiếp!”

“Bụp!”, ánh mắt Tần Hải lạnh lùng, anh giơ chân phải đá trúng ngực Mã Lão Nhị.

“Bụp, bụp!”

Mã Lão Nhị bay ra ngoài nửa mét. Lưng gã đập vào ba thùng hàng, toàn thân ngã sấp xuống đất.

“Không được cử động, chỉ cần nhúc nhích thì mày chết chắc”, Quan Kỳ cầm súng chỉ vào đầu Mã Lão Nhị.

“Cộc, cộc”, Tần Hải không dừng lại mà kéo cửa xông vào cửa hàng rồi chạy thẳng lên tầng hai.

Trong căn phòng ở tầng hai, bộ đàm vang lên tiếng nói, một người ở tầng dưới chạy lên hét lớn: “Chú ba! Đám người đó lại đến rồi”.

Chú ba ngây người ra mấy giây rồi mới đứng lên, giơ tay định lấy súng.

“Bộp, bộp”.

Tần Hải đẩy cửa đi vào, ngẩng đầu nhìn chú ba, hô lớn: “Phố Thổ Tra địa hình phức tạp quá, chúng tôi nhảy một hồi lâu mà không nhảy ra nổi phố này. Đại ca đi cùng chúng tôi một chuyến, chỉ đường cho chúng tôi đi”.

Ánh mắt chú ba kinh ngạc nhìn Tần Hải, nói: “Đảo ngược tình thế…”.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang