Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Thành phố Tùng Giang, đặc khu số 9 phía Bắc Châu Á.  

             Tần Hải đứng trong toà nhà văn phòng của phòng cảnh sát khu phố xã hội đen trực thuộc cục cảnh sát tỉnh, anh đang mỉm cười nói với một người đàn ông trung niên: “Đã được chưa?”  

             “Ừm, vào đi”, người trung niên phẩy tay, xoay người đi vào văn phòng phía bên trái.  

             Tần Hải nghe vậy liền chỉnh đốn lại trang phục trên người, sải bước đi theo người trung niên tiến vào bên trong.  

             Văn phòng không quá nhỏ, đại khái khoảng hơn sáu mươi mét nhưng bên trong văn phòng lại chỉ có một người ngồi. Nhìn vẻ ngoài khoảng hơn bốn mươi tuổi, mép để râu hình chữ bát, trên mặt đầy thịt mỡ, bộ dạng vô cùng hung dữ.  

             Người trung niên đi đến phía trước bàn làm việc, đặt hai xấp tài liệu xuống trước mặt người đàn ông râu chữ bát, nói khẽ: “Tỉnh trưởng, đây là người cuối cùng rồi”.  

             “Kiểm tra sức khoẻ chưa?”, người đàn ông râu chữ bát cầm xấp tài liệu lên hỏi.  

             “Rồi ạ”.  

             “Ừm, ông ra ngoài đi”.  

             “Vâng”.  

             Hai người nói vài câu đơn giản với nhau, người trung niên rời đi mà Tần Hải thì vẫn tiến về phía trước, đứng ở trước bàn làm việc không nói gì, chỉ nhìn tỉnh trưởng đọc tài liệu về mình.  

             Trong văn phòng, tỉnh trưởng nhíu mày nhìn tài liệu vừa khẽ lẩm nhẩm: “Tần Hải, 22 tuổi, 75kg, 182cm… sinh vào…, nơi sinh thành phố J tỉnh H. Ha ha, cách Tống Giang không quá xa. Trước khi vào làm việc từng sống trong khu đợi quy hoạch, bố mẹ mất tích (nghi đã chết), không người thân… ừm? Lý lịch của cậu sao lại trống không vậy?”  

             “Thì tôi không có lý lịch”, Tần Hải cười đáp: “Sống trong khu đợi quy hoạch đã đủ mệt mỏi rồi, cái gì có cơm ăn thì làm cái đó, lấy đâu ra lý lịch chứ?”  

             “Ha ha”, tỉnh trưởng cười vui vẻ: “Trước khi cậu đến đây thì ít nhất cũng nên viết vào vài chữ chứ, giờ không có lý lịch thì nhìn vào hệ thống cũng không đẹp”.   

             “Được, về rồi tôi sẽ điền vào một chút”, Tần Hải cũng không biện hộ, lập tức phụ hoạ một câu.  

             Tỉnh trưởng nhìn tài liệu rồi lại hỏi: “Không có lý lịch, tức là cũng chưa từng nhập ngũ, vậy cậu có kinh nghiệm sử dụng súng không?”  

             Tần Hải không hề do dự lắc đầu: “Không có”.  

             “Từng có tiền án tiền sự gì không?”  

             “Không có”.  

             Tỉnh trưởng trầm ngâm một hồi, từ từ đặt xấp tài liệu xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tần Hải cười ha ha nói: “Khu đợi quy hoạch là nơi chẳng có luật pháp quản lý, không có quy định trói buộc, có thể sống được đến mức tự bỏ tiền ra mua công việc và thẻ cư trú ở đặc khu số 9. Cậu trai … cậu có chút kinh nghiệm đó”.  

             “Làm gì có”, Tần Hải cười nhe răng: “Chỉ là có chút may mắn thôi, gặp được vài quý nhân”.  

             Tỉnh trưởng bưng ly trà lên, ngẩng đầu đánh giá Tần Hải, gật đầu lấy lệ: “Ừm, cậu trai nhìn cũng có vẻ nhanh nhẹn”.  

             Tần Hải mím môi cười không tiếp lời.  

             Tỉnh trưởng đặt tách trà xuống, nắm hai tay nhìn vào Tần Hải, lời nói đơn giản ngắn gọn nhắc nhở: “Tình trạng ở đặc khu số 9 tương đối đặc thù, mặc dù nó nằm trong danh sách hành chính của Liên hợp, nhưng lại có được quyền tự trị tự do cao, về bản chất là khác hẳn so với tám khu lớn khác, không ít người da đen lẫn da trắng… môi trường xã hội vô cùng phức tạp, một số khu vực quả thực cũng cần chúng ta phải thay đổi, nhưng tạm thời lại không thể thay đổi được sự hỗn loạn trước mắt. Thân là một nhân viên cảnh sát, cậu cần phải thích ứng với tất cả môi trường này”.  

             “Tôi hiểu”, biểu cảm Tần Hải nghiêm túc gật đầu.  

             “Còn nữa, tôi không cần biết cậu có quá khứ thế nào, nhưng đã ở bên cạnh tôi kiếm cơm thì dù cậu có là rồng thì cũng phải cuộn lại, là hổ thì cũng phải nằm yên. Gây rắc rối, gây chuyện thì tôi sẽ lập tức chỉnh đốn cậu”, tỉnh trưởng khoanh hai tay, giọng điệu bình tĩnh nhắc nhở.  

             “Tỉnh trưởng Lý, tôi đến đây là để giúp ông giảm bớt rắc rối”, Tần Hải cười he he.  

             “Ha ha”, tỉnh trưởng bật cười, bấm lên chiếc điện thoại bàn màn hình cảm ứng trên bàn làm việc, cúi đầu ghé miệng vào loa thu âm.  

             Mấy giây sau, giọng một người đàn ông vang lên: “Xin chào tỉnh trưởng, đây là đội cảnh sát Hình sự thứ nhất”.  

             “Viên Khắc đâu?”, tỉnh trưởng Lý hỏi.  

             “… đội trưởng Viên không có ở đây, vừa đi ra ngoài”.  

             “Thêm người mới cho đội các cậu, mau qua đây đón người đi”.  

             “Vâng, vâng”.  

             “Thế nhé”, tỉnh trưởng Lý sờ lên bộ râu chữ bát của mình, vươn tay ấn nút ngắt điện thoại: “Đi ra cửa đợi đi, chút nữa có người đến đón cậu, quy định cụ thể thế nào cậu vào đội rồi học đi”.  

             “Vâng, tỉnh trưởng Lý”, Tần Hải sau khi gật đầu lập tức tiến về phía trước hai bước, cúi đầu móc ra một cái túi nhỏ màu đen đặt lên mặt bàn: “Tiểu Kỳ từng đặc biệt dặn dò, nói hệ thống cảnh sát bên đặc khu bây giờ là công việc khó làm nhất, không có sự giúp đỡ của ông, tôi có xếp hàng chờ được xin nhận chức cũng phải đợi rất lâu, cho nên tuyệt đối không được quên quà tạ lễ”.  

             Tỉnh trưởng Lý tiện tay cầm cái túi lên mở ra xem, khi thấy bên trong có một viên kim cương to như hạt đậu tương thì khẽ giật mình: “Trong khu đợi quy hoạch của các cậu có người tài đó, thứ này mà cũng lấy được?! Ôi chà, bao nhiêu năm rồi mới được nhìn thấy”.  

             Tần Hải cười cười không đáp lời.  

             Tỉnh trưởng Lý tiện tay vứt cái túi nhỏ vào trong ngăn kéo bàn rồi khoá lại, ngẩng đầu chỉ vào Tần Hải nói một câu: “Tuổi còn trẻ, mà nhìn cậu cũng có tương lai lắm đấy”.  

             “Tôi cũng chỉ có chút vốn này thôi”, Tần Hải giả bộ gãi đầu trông đến là thật thà chất phác, thấy tỉnh trưởng Lý chưa định đứng dậy đi ăn cơm trưa liền nói chuyện thêm với ông ta vài câu.  

             Mấy phút sau, một người thanh niên thân hình khá béo, trông cũng tầm ngang tuổi với Tần Hải bước vào trong phòng, sống lưng thẳng tắp, cung kính chào: “Báo cáo tỉnh trưởng Lý, Tề Lân nhân viên cảnh sát cấp ba đội một nhận lệnh đến đón đồng nghiệp mới về đội”.  

             Tỉnh trưởng Lý nghe vậy thì vỗ vỗ vào cánh tay Tần Hải nói: “Làm cho tốt, cố gắng cuối năm bình chọn nhân viên thì cho tôi nhìn thấy tên của cậu nhé”.  

             “Vâng”, Tần Hải gật đầu.  

             “Được rồi, về đội đi”, tỉnh trưởng Lý tiện tay chỉ về phía Tề Lân nói: “Nói với Viên Khắc là chăm sóc tên nhóc này một chút”.  

             Một viên kim cương, Tần Hải lại nói chuyện thêm với tỉnh trưởng Lý không đến mười phút đổi được một câu chăm sóc tử tế, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.  

             …  

             Bên trong hành lang.  

             Tề Lân béo ú đi phía bên trái Tần Hải, tò mò hỏi: “Từ đâu đến vậy, người anh em?”  

             “Khu đợi quy hoạch”.  

             “Từ cái nơi quỷ quái đó đến à?”, Tề Lân giật mình: “Vậy cũng không phải dễ dàng”.  

             “Có chút may mắn”, Tần Hải mỉm cười.  

             Tề Lân gật đầu, cũng không truy hỏi đến cùng nữa, bởi vì những năm này, ăn uống thiếu thốn, sống cũng khó khăn, trên người ai mà không có chút bí mật không thể nói cho người khác biết.  

             Hai người vừa bước đi nhanh, Tề Lân vừa giới thiệu tình hình cơ bản của cục cảnh sát tỉnh. Chức năng của bộ phận này chủ yếu là phụ trách công việc hình sự của một khu vực, bao gồm trị an, phá án v.v… nhưng lại không bao gồm nhập hộ tịch, xuất hộ tịch, phát giấy chứng nhận cư dân, xử lý các thủ tục hành chính khác. Nói trắng ra là có chút giống với bố cục phân chia của kỷ nguyên niên trước, chẳng qua là chức năng không được hoản chỉnh và chi tiết. Ví dụ bộ phận mà Tần Hải đang làm không chỉ là điều tra những vụ án hình sự lớn mà còn phải quản lý cả trị an cơ bản.  

             Đại khái hơn một giờ sau, Tề Lân đã đưa Tần Hải đi hết một vòng tầng năm của cục cảnh sát tỉnh, giới thiệu cho anh kho vũ khí, phòng thẩm vấn, khu vực tra án công cộng, phòng tập luyện cùng với nhà ăn v.v… Trong quá trình hai người tiếp xúc, Tần Hải phát hiện Tề Lân là một người vô cùng khôn khéo, cơ bản đi đến đâu cũng đều có người đi qua nói chuyện vài câu. Hơn nữa tính nhẫn nại của anh ta cũng cực kỳ cao, chỉ cần những nơi mà Tần Hải hỏi đến là người ta sẽ trả lời một cách cực kỳ tỉ mỉ, ít nhất nhìn bề ngoài là một người nhiệt tình.  

             Hơn hai giờ chiều, Tề Lân đưa Tần Hải đến bộ phận Thông tin, bảo anh mua một chiếc điện thoại nội bộ. Nhưng anh quét mắt nhìn một lượt quầy hàng, phát hiện chỉ có một loại duy nhất, hơn nữa trông rất cũ kỹ, giá lại cực kỳ thiếu hữu nghị.  

             “Đây là hiệu gì vậy, sao mà tôi chưa từng nghe đến?”, Tần Hải cầm một chiếc điện thoại lên ngó nghiêng rồi quay đầu nhìn Tề Lân hỏi: “Thôi đi, đợi tôi ổn định xong rồi thì tự đi mua vậy, ở đây đắt quá”.  

             Tề Lân nghe vậy mỉm cười, quay đầu nhìn một thanh niên đang ngồi phía trong quầy hàng mới hạ thấp giọng ghé miệng sát tai Tần Hải nói: “Tốt nhất anh mua ở đây đi”.  

             “Tại sao?”, Tần Hải khó hiểu.  

             “Cũng không tại sao, bộ phận Thông tin là của cảnh sát, nhưng quầy hàng bán điện thoại lại là do tư nhân nhận thầu. Ông chủ là bạn của đội trưởng Viên, cho nên người mới vào đội đều mua điện thoại ở đây”, Tề Lân chớp mắt nói: “Vừa mới đến, chúng ta tốt nhất đừng làm người đặc biệt. Chiếc điện thoại này mặc dù không tốt nhưng lại không cần phải kết nối với hệ thống của bộ phận thông tin nữa. Đợi sau khi tài liệu của anh nhập lên hệ thống xong rồi, chỉ cần nhập thẳng tên, số hiệu là có thể sử dụng được”.  

             Tần Hải đã từng sống trong khu đợi quy hoạch nhiều năm, anh có thể không hiểu đạo lý đối nhân xử thế cơ bản này hay sao? Cho nên Tề Lân vừa mới nhắc nhẹ anh, anh cũng không tiếp tục cố chấp nữa, nhịn cơn đau nơi cái ví tiền nói với nhân viên quầy hàng: “Vậy thì lấy giúp tôi một chiếc đi, cảm ơn”.  

             Vì sao phải nhịn đau?  

             Bởi vì Tần Hải là một người cực kỳ ky bo và yêu tiền, hận không thể mua một đôi tất nhưng đòi người ta cho giấy bảo hành. Mà cũng bởi vì tính cách này của anh, nên trong lúc quan trọng nhất mới lấy tiền ra để nuôi bản thân, hơn nữa còn có thể đến đặc khu số 9 mua một công việc.  

             Sau khi cầm điện thoại, Tề Lân đưa theo anh rời khỏi cục cảnh sát tỉnh, đi về phía cửa hàng tạp hoá phía con đường đối diện.  

             Thời tiết vừa sang tháng tám, bầu trời mặc dù trong xanh cao vợi nhưng lại vẫn lạnh như mùa đông, trên mặt đường còn nhìn thấy được những đốm tuyết trắng.  

             “Đặc khu cũng rơi tuyết liên tục sao?”, Tần Hải hỏi.  

             “Rơi ba năm rồi”, Tề Lân đáp.  

             “Mẹ nó, không để người ta sống nữa à”, Tần Hải lắc đầu thở dài.  

             Hai người vừa nói vừa sải bước vào bên trong một tiệm tạp hoá khá to.  

             Tần Hải quét mắt nhìn xung quanh, dùng tay phủi sạch những đốm bùn nhỏ bám trên ống quần mỉm cười nói một câu: “Cửa hàng này to quá, mà chẳng có mấy người”.  

             “Anh cứ xem thoải mái, cần mua gì thì mua”, Tề Lân cầm điếu thuốc điện tử hít một hơi.  

             Tần Hải nghe vậy thì đi loanh quanh một vòng, nhưng càng đi thì lông mày của anh lại càng nhíu chặt, đi qua đi lại mười mấy phút nhưng chẳng mua được cái gì.  

             “Sao không lấy đồ vậy?”, Tề Lân từ phía bên kia quầy hàng đi đến hỏi một câu.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang