Mục lục
Chàng Rể Quân Vương - Trương Thác - Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 309:

 

“Phiền phức? Cha, con không hiểu cha đang nói cái gì!”

 

Dương Hải Phong hỏi lại với vẻ mặt không cam tâm.

 

Dương Hùng thấy bộ dạng này của con trai mình, thở dài một hơi đầy bất lực, đứa con trai này là người thế nào, bản thân ông ta hiểu quá rõ, bây giờ có trách móc anh ta thế nào đi nữa thì cũng đều vô ích, chỉ có thể cầu người ta, người cao thủ cấp thế giới đó, đừng tính toán hơn với mình nữa mà thôi!

 

ọc rồi, đi trước đi.” Dương Hùng thu dọn một ít đồ, rồi đi ra khỏi phòng làm việc, ba tên vệ sĩ cắp quốc gia đó bị đuổi đi, bản thân muốn tìm bọn họ trở về lần nữa cũng không thể nào được nữa rồi, dáng vẻ tức giận đó của anh Vương, cũng đừng mong sẽ tìm đến anh ta giúp đỡ nữa, xem ra chỉ có thể tìm thêm một số vệ sĩ bình thường nữa mà thôi, bắt luận nói thế nào thì khoảng thời gian này cũng chống chọi cho qua trước cái đã, đợi đến khi kỹ thuật lại có thêm một bước tiến triển mới, thì tắt cả mọi vấn đề tự: khắc sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.

 

Dương Hùng đưa theo Dương Hải Phong, vừa đi cuống đến hầm của bãi đậu xe, thì cảm thấy phía sau cổ mình truyền đến một luồng gió lạnh.

 

Ba tháng nay, Dương Hùng đã phải chịu không ít sự tấn công, cảm giác này vừa xuất hiện thì trong lòng ông ta đã gào lên kinh sợ một tiếng không hay rồi, vừa định nói với Dương Hải Phong một tiếng cần thận, kết quả lời nói còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì một lưỡi dao sắc bén sáng loáng đã kề đến cổ của Dương Hùng, sự sắc bén đó đã rạch đứt da của Dương Hùng.

 

Trước kia, trước những lúc thế này, ba tên vệ sĩ của Dương Hùng đã có thể phát hiện ra trước, và giải quyết kẻ địch rồi, nhưng hôm nay, đã được định sẵn rằng sẽ không có người nào đến cứu ông ấy nữa.

 

Dương Hùng sợ đến thót tim, rất sợ chọc giận đối phương, cần trọng nói: “Các vị có gì muốn nói, chúng ta có thể thương lượng.”

 

Dương Hùng vừa thốt ra lời nói bên này, thì nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hét lớn: “Cút ra, con mẹ mày, dám động đến ông, biết ông là ai không?”

 

“Phong Nhi, câm miệng!” Dương Hùng mắng một tiếng, nói theo sau: “Các vị, có chuyện gì thì nói với tôi, đừng làm hại con trai tôi.”

 

“Dương tổng, ông thật là một người cha tốt đấy.” Sau lưng Dương Hùng vang lên một giọng nói đầy giễu cọt: Nhưng mà cái miệng của lệnh công tử thật sự là có hơi thối đây, tôi có thể chịu được, nhưng anh em tôi cũng không chịu được, thế này đi, chặt một cái ngón út trước để lệnh công tử yên tĩnh một chút.”

 

“Đừng!” Dương Hủng sốt ruột nói, ông ta không hề có chút hoài nghỉ gì với lời nói của những người này, khoảng thời gian này cũng đã gặp rất nhiều chuyện thế này rồi, Dương Hùng cũng hiểu được những người đến đây động đến mình, đều là những kẻ liều mạng, căn bản sẽ không để tâm đến mạng người, huống hồ gì chỉ là chặt một ngón tay.

 

Đáng tiếc, lời nói của Dương Hùng hoàn toàn chẳng có bất kỳ tác dụng nào.

 

Dương Hùng bị lưỡi dao sắc bén kề trên cổ mình, không dám tùy tiện động đậy lung tung, ông ta nghe thấy rõ được bên cạnh mình vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

 

“Ngón tay! Ngón tay của tôi!”

 

Tiếng kêu thảm thiết này chính là bắt nguồn từ Dương Hải Phong.

 

Một ngón tay út đẫm máu bị vứt xuống đất trước mặt Dương Hùng.

 

Phía sau Dương Hùng lần nữa lại vang lên một giọng nói: “Nghe thử đi, loại âm thanh này nghe dễ chịu hơn rất nhiều đấy.”

 

Dương Hùng kìm nén con tức giận trong lòng, nói: “Các vị, tôi biết tại sao các anh lại đến đây.”

 

“Biết thì tốt, Dương tổng, có những chuyện, vẫn thật sự phải nên cảm ơn lệnh công tử rồi, quan sát ông hai tháng nay, ba tên vệ sĩ đó của ông, theo ông như hình với bóng, nếu không phải lệnh công tử giúp chúng tôi một tay, thì hôm nay chúng tôi thật sự không có can đảm mà xuất hiện, nói đi, công nghệ đang ở đâu, cho ông thời gian 10 giây, qua 10 giây, tôi sẽ lấy tay của lệnh công tử đến tặng ông, một…”

 

*Ở hộp bảo hiểm trên lầu.” Dương Hùng hoàn toàn không có sự kiên trì được nữa, trực tiếp nói thẳng: “Các anh lên lầu với tôi, tôi đưa các anh đi lấy.”

 

“Vậy thì không được, thế này đi, trước khi lấy được đồ, lệnh công tử tôi giúp ông chăm sóc trước, đợi khi đồ vật đã hoàn toàn đến tay, thì tôi sẽ trả lại lệnh công tử cho ông, đúng rồi, chúng tôi cũng chỉ là một đám người làm thuê nghèo thôi, quả thật cũng chẳng có tiền dư giả gì để cho lệnh công tử ăn cơm uống nước đâu.”

 

“Đừng đụng vào tao! Tụi mày…tụi mày muốn đưa tao đi đâu? Cha! Cứu con với chat”

 

Lúc này, Dương Hùng bị người ta lấy dao kề vào cổ, căn bản không dám quay đầu lại, ông ta chỉ có thể nghe thấy giọng nói hoảng loạn của con trai mình, cùng với một tiếng khởi động động cơ vang lên, giọng nói của Dương Hải Phong cũng hoàn toàn biến mắt.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK