Mục lục
Chàng Rể Quân Vương - Trương Thác - Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2335:

Khi mọi người còn đang thắc mắc về bản phác thảo thiết kế của ngựa gỗ thành Troy này thì cánh cửa của nông xá bị bật ra.

Ông già tóc hoa râm đứng trước cửa và nói gì đó.

Vẻ mặt của Trương Thác hơi sững lại, sau đó đưa ra một số câu trả lời.

Nghe xong, ông lão bỏ đi với vẻ bối rối.

“Hai người lại nói cái gì vậy?” Triệu Chính Khải hỏi.

Trương Thác hít sâu một hơi: “Ông ta hỏi tôi, Paris thua rồi sao…

Ngay khi Trương Thác nói vậy, tất cả mọi người trong căn nhà đều im lặng.

Bây giờ có ngựa gỗ thành Troy, lại còn có Paris.

Vào thế kỷ XIII trước công nguyên tại Nước Cổ Hi, hoàng tử thành Troy Paris đã bắt được nữ hoàng của Sparta, từ ngày đó chiến tranh giữa Nước Cổ Hi và thành Troy đã nổ ra.

Vừa rồi ông già đó hỏi Paris đã bị đánh bại hay chưa? Đây là chuyện của hàng ngàn năm về trước mà!

“Bọn họ chắc chắn không phải người! Chắc chắn không phải! Đây là Minh giới, chúng ta thật sự không ra được, không ra được rồi!” Đội viên nhỏ tuổi nhất của Cửu Cục không ngừng lẩm bẩm: “Chúng ta nhất định phải tuân theo ý muốn của thần linh, đúng vậy, thần linh bảo chúng ta làm ruộng, làm ruộng”

Người đó nói, cầm cuốc lên, sau đó thất thần bước ra khỏi nông xá.

Trương Thác cau mày nhìn Triệu Chính Khải, Triệu Chính Khải không nói gì, lấy điếu thuốc bỏ vào miệng, tìm lửa khắp nơi nhưng không tìm được.

“Tôi cũng muốn chuộc tội, tôi muốn rời khỏi đây, tôi không muốn ở lại Minh giới, không muốn ở lại Minh giới đâu!” Người phụ nữ nhỏ nhen bỗng nhiên hét lên một tiếng, cũng cầm cào chạy ra khỏi căn nhà.

Năm thành viên khác trong đội nhìn nhau, tuy rằng không nói gì, nhưng cũng đã bắt đầu thu dọn công cụ rồi đi ra ngoài, trông dáng vẻ thì chắc là trong lòng bọn họ cũng đã nhận định rằng mình bị đưa đến Minh giới rồi.

Triệu Chính Khải cầm lấy một cây gậy gỗ bước ra khỏi phòng, mười phút sau, anh ta quay lại với cây gậy gỗ đã được châm lửa, đốt cho mình một điếu thuốc, vẻ mặt lo lắng đã giảm bớt đi rất nhiều.

Triệu Chính Khải đốt liên tiếp hơn chục điếu thuốc, hút hết một bụng khói, chẳng mấy chốc, nông xá nhỏ bé chứa đầy khói thuốc.

Triệu Chính Khải nhìn xung quanh một lúc, sau đói mới mở miệng nói: “Cậu nghĩ gì về vấn đề này?”

“Chắc chắn có người đang giả thần giả quỷ, cái gì mà Minh giời, đúng là thú vị, thần linh dạy tiếng Cổ Hi cổ nhất cho người dân ở đây, bản án đưa ra cho chúng ta cũng được tạo ra bằng tiếng Đông Hòa?” Trương Thác lộ ra vẻ chế nhạo.

“Còn tôi thì sao?” Triệu Chính Khải lại hút một hơi thuốc: “Tôi còn cần tiếp tục diễn nữa không?

“Đương nhiên là phải diễn tiếp rồi” Trương Thác nói: “Anh càng không bình thường, tốc độ ra tay của bọn họ càng nhanh, cứ như vậy trước đã, để xem bọn họ bán loại thuốc gì trong quả hồ lô này, tối nay tôi đi ra ngoài xem xem, chỗ này  giao lại cho anh”

“Được” Triệu Chính Khải bóp điếu thuốc trong tay, một lần nữa lộ ra vẻ lo lắng, bước ra khỏi nông xá.

Bảy đội viên của Cửu Cục đều đã bắt đầu làm ruộng, bọn họ cư xử rất kỳ lạ, nhưng không dám lười biếng, về vấn đề đồ ăn thức uống, lương khô nén mà họ mang theo hoàn toàn có thể giải quyết được.

Đến khi trời tối, có một đám mây đen lớn khác bao phủ bầu trời, một cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống.

Cho đến đêm khuya, mưa nhẹ chuyển thành mưa xối xả, Trương Thác lợi dụng trời tối ra khỏi nông xá, trước mặt chỉ có một con đường, chính là xuống núi.

Trong bóng đêm, không ai chú ý tới Trương Thác đang đi trong đêm mưa, nhảy xuống từ trên thềm núi, chỉ có một mình Trương Thác, anh di chuyển rất nhanh, mặc dù không thể Ngự Khí, nhưng với thực lực của anh thì dù nhảy xuống từ độ cao mấy mét cũng không cần phải cong đầu gối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK