Mục lục
Chàng Rể Quân Vương - Trương Thác - Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2159:

Vương Đan Thiên nói với hai người họ, ở đây không được đưa ra những thứ được lấy từ thế giới bên ngoài, bởi vì trong mắt của cư dân ở đây, nơi đây chính là cả thế giới, bao gồm trong mắt của đa số những chiến sĩ, bọn họ đều sinh sống ở nơi đây, những người ở thế giới bên ngoài đến đây chỉ là số ít, ở đây có quy định không được tiết lộ những chuyện ở thế giới bên ngoài, vì vậy đã dân đến một hiện tượng rất kỳ quái, bất kể có phải là người của thế giới bên ngoài đến đây hay không thì đều dùng ngôn ngữ ở đây để nói chuyện và làm việc, bởi vì không ai biết thân phận của đối phương là gì, một khi bị phát hiện ra việc nói chuyện về thế giới bên ngoài cho cư dân thì kết cục đổi lại chính là cái chết, cho dù những người thân của giáo chủ của bảy châu lục lớn phạm phải quy định này cũng đều phải chết.

“Trương Ức Thùy huynh đệ, đợi chút nữa tôi sẽ dẫn hai người đi gặp người đại diện giáo chủ của chúng tôi, mặc dù bây giờ thế lực của châu lục lớn phương Đông đang rất yếu, nhưng tôi vẫn hy vọng hai người có thể gia nhập vào, đương nhiên chuyện này tôi không thể ép hai người, được rồi, thức ăn đến rồi, mau ăn no trước đã, tôi thấy cậu Toàn đây có vẻ đã đói lắm rồi.”

Một phần thịt bò đã lên bàn, Vương Đan Thiên cười, quay đầu sang một bên cầm lấy một đôi đũa, lúc quay đầu lại, Vương Đan Thiên đã không thấy đĩa thịt bò vừa mới lên ở đâu nữa.

Vương Đan Thiên nhìn chiếc đĩa trống không ở trên bàn, tâm trí đấu tranh qua lại giữa việc rốt cuộc đĩa thịt bò đã được đưa lên hay chưa.

Toàn Cảnh Thiên nấc một cái, thèm thuồng lè lưỡi liếm môi.

Vương Đan Thiên còn định gọi thêm một đĩa thịt bò nữa, nhưng sờ vào số tiên không nhiều trong túi, anh ta lại cười gượng: “Ha ha, uống rượu, chúng †a uống rượu.”

Trương Thác không quan tâm đến việc ăn gì, hơn nữa anh cũng biết rằng, cho dù hôm nay Vương Đan Thiên có gọi bao nhiêu thì cũng sẽ không đủ cho Toàn Cảnh Thiên ăn.

“Đúng rồi Vương sư huynh, tôi còn có một vấn đề, cái đó là sao thế?”

Trương Thác vừa nói vừa chỉ tay về phía đường chéo phía ngoài cửa quán trọ.

Ở đó mặt trời chói chang, ánh sáng TỰC rỡ.

Vương Đan Thiên lắc đầu: “Không biết, khi tôi đến đây thì đã thấy có mặt trời rồi, nghe các vị tiền bối nói rằng, đây chính là sự khúc xạ bởi một công nghệ nguồn sáng nào đó, nhưng cụ thể là chuyện gì thì không ai có thể giải thích được.”

Trương Thác khó hiểu nói: “Dựa vào sức mạnh của con người nơi đây, nếu như muốn tìm hiểu rõ ràng sự việc chắc là rất đơn giản đúng không? Sức mạnh của những cư dân đó cũng đâu có kém.”

“Không.” Vương Đan Thiên nghiêm túc lắc đầu: “Ức Thùy, cậu đừng có khinh thường thế giới Thần Ẩn này, ở đây tôn tại rất nhiều điêu cấm ky, hơn nữa theo truyền thuyết, thế giới Thân Ẩn này từng là một chiến trường cổ đại, bên trong tôn tại rất nhiều điều cấm ky, không phải là không có cư dân muốn bay lên trời để điều tra rõ ngọn nguồn, mà là ở trên cao cực kỳ nóng, cư dân còn chưa kịp bay lên đến đỉnh thì đã bị nhiệt độ cao làm cho nóng chảy, ngay cả xương cũng không để lại.”

“Điều cấm ky… Trương Thác sờ sờ môi, anh từ lâu đã không còn là người mới nữa, trong lòng anh hiểu rõ sự lợi hại của những điều cấm ky, ngay cả Huyền Thiên Lân bọn họ cũng bị mắc kẹt bởi những điều cấm ky đó. Rốt cuộc người cổ đại đã có những thủ đoạn gì mà Trương Thác bây giờ cũng không thể tưởng tượng nổi, đối với anh mà nói đây chính là một điều bí ẩn, cũng giống như loài người hiểu biết về không gian vũ trụ, biết được sự bí ẩn, sự mênh mông rộng lớn nhưng chỉ có thể tưởng tượng, khó có thể đoán được.

Hai chai rượu đã uống cạn.

Vương Đan Thiên đặt một chuỗi đồng xu trên bàn, coi như là để thanh toán.

Tiền tệ ở đây giống với thời cổ đại, chỉ có điều đã đạt được đến trình độ Đông Tây kết hợp, mệnh giá nhỏ nhất là tiền xu, sau đó là tiền bạc, và cuối cùng là tiền vàng.

Ngoại trừ vật liệu khác nhau ra thì hình dạng đều hoàn toàn giống nhau.

Sau khi Vương Đan Thiên giới thiệu cho Trương Thác về loại tiền ở đây, Trương Thác liền hỏi.

“Nếu như đem tiền từ bên ngoài vào thì có dùng được ở đây không?”

“Không được.” Vương Đan Thiên lắc đầu: “Mục đích ở đây là cổ vũ mọi người đi giết yêu thú để đổi lấy tiền, và trọng tâm là để luyện binh, tiền ở đây có ký hiệu đặc biệt, nếu như bị người khác phát hiện ra tiên giả thì trăm phần trăm sẽ bị chặt đầu.”

Trương Thác gật đầu.

Sau khi Vương Đan Thiên thanh †oán xong liền dẫn theo Trương Thác rời khỏi quán trọ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK