Mục lục
Chàng Rể Quân Vương - Trương Thác - Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1779:

Trương Thác giơ cung lên lần nữa, nhắm chuẩn vào sau lưng Hàn Như Ôn, sau đó, anh buông lỏng dây cung, một mũi tên sắc nhọn xé gió lao đến sau lưng cô.

Hàn Như Ôn vẫn đang đi về phía trước, trong thời khắc mấu chốt, đột nhiên cô cảm nhận được sự nguy hiểm, cơ thể cô dường như đã tự né tránh theo bản năng, mũi tên kia sượt qua vai cô, mang theo một mảnh da thịt.

“Đừng có trách anh”

Trương Thác lại giơ cung lên: “Anh chỉ không muốn em chết vào ba ngày sau thôi”

Lại một mũi tên nữa phóng ra từ tay Trương Thác, mấy thành viên đội Sát Đao vừa bị tập kích bây giờ đã có phòng bị trước, không để mũi tên kia đạt được mục đích.

“Nhanh lên, người kia đã đuổi tới nơi rồi. Chúng ta là mục tiêu lớn, không thích hợp để gây chiến với anh ta ở đây. Anh ta có vũ khí tầm xa, chúng ta sẽ cố gắng chọn chỗ nào đó cây cối rậm rạp sau đó tìm cơ hội giết chết anh ta!” Hàn Như Ôn nhanh chóng đưa ra phân tích.

Không có thời gian để giúp Hàn Như Ôn băng bó, mấy thành viên của đội Sát Đao đều tăng tốc, điên cuồng chạy xuyên qua mảnh rừng rậm này.

Bọn họ muốn cắt đuôi Trương Thác, nhưng anh vẫn chăm chú truy đuổi bọn họ, làm sao có chuyện để bọn họ cắt đuôi được.

Từng mũi tên phóng đến từ phía sau, một thành viên của đội Sát Đao không kịp né tránh nên đã bị thương.

Cuộc rượt đuổi trong rừng cây đã bắt đầu.

“Chết tiệt! Sao anh ta vẫn còn tên cơ chứt”

Sau một tiếng đồng hồ, các thành viên của đội Sát Đao đều đã sức cùng lực kiệt, chạy trong điều kiện rừng cây rậm rạp thế này là một chuyện cực kỳ tốn sức, lại thêm mấy mũi tên thỉnh thoảng từ phía sau lao tới, khiến bọn họ tốn rất nhiều thể lực.

“Không thể chạy nữa!”

Hàn Như Ôn đột nhiên dừng bước, cô nói: “Quãng đường này chúng ta đều chạy theo một phương hướng nhất định, trái lại đã tạo cơ hội cho anh ta. Mấy mũi tên bằng gỗ này không giống với các loại đạn dùng một lần, anh ta có thể sử dụng chúng rất nhiều lần. Cứ thế này, chúng ta sẽ bị anh ta chơi đùa đến chết mất!”

“Đội trưởng Hàn, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

“Liều mạng với anh ta sao?”

“Không vộ Hàn Như Ôn lắc đầu, nói: “Ban nấy trong lúc chạy tôi đã quan sát rồi, cây cối ở đây đêu mọc thành cụm, giống như một vòng tròn vậy. Hiện tại, chúng ta chỉ cần né tránh xung quanh những cái cây này, giả bộ để lộ ra một ít sơ hở để tiêu hao số mũi tên trên người anh ta. Đừng quên, hôm mới lên đảo chúng ta đã từng gặp nhau, lúc đó trên người anh ta chẳng có gì cả. Trong cuộc huấn luyện này, chỉ có hai người sử dụng cung tên, một người trong đó có bôi độc lên mũi tên. Mọi người nhìn vết thương của tôi này, miệng vết thương là do kim loại gây ra”

Hàn Như Ôn chỉ vào bả vai mới bị mũi tên sượt qua, nói tiếp: “Điều này cũng nói lên rằng mũi tên anh ta sử dụng không phải là chế tạo bằng cây gỗ mà là mang từ bên ngoài vào. Chúng ta đã chạy hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có dấu hiệu phát độc, vậy là mũi tên này không hề có độc. Mũi tên bằng kim loại sẽ gia tăng trọng lượng lên rất nhiều, lúc nấy anh ta xuất hiện tôi đã nhìn thấy cung tên trong tay anh ta dài bảy mươi xăng-ti-mét, dù có cố gắng giảm bớt trọng lượng để đảm bảo sức mạnh đi chăng nữa thì cũng phải cỡ bốn ki-lô-gam, nếu tính cả đầu nhọn thì mỗi mũi tên chắc là nặng khoảng năm mươi gam, nhiều nhất thì anh ta chỉ có thể mang theo hai mươi mũi tên mà thôi, cái này là chưa tính tới có thể mũi tên bị hư hại các thứ nữa. Nói cách khác, mỗi người chúng ta chỉ cần tránh được hai mũi tên, sau đó phá hủy chúng, vậy thì anh †a cũng hết cách”

Hàn Như Ôn đưa ra phân tích trong một thời gian cực ngắn, cô ra lệnh: “Bây giờ, tản ra!”

Tám thành viên của đội Sát Đao tách ra chỉ trong chớp mắt.

Trương Thác núp trong bóng tối, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi.

“Không sai, đây quả thực là một chỗ tốt để đánh trả, xem ra khoảng thời gian này em đã trưởng thành nhiều rồi, chẳng qua phản ứng vẫn còn hơi chậm. Lúc nãy có ít nhất hai vị trí có thể đánh trả lại, đúng là lãng phí thể lực một cách vô ích mà”

Các thành viên của đội Sát Đao né tránh vòng quanh khu rừng, Trương Thác không rõ bọn họ suy nghĩ thế nào, mười tám mũi tên trong tay anh vun vút phóng ra. Những mũi tên này đều găm lên các thân cây, bị đám người của đội Sát Đao.

lấy xuống và phá hủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK