Mục lục
Chàng Rể Quân Vương - Trương Thác - Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1913:

Đường Dực không chút giấu giếm, gật đầu đáp: “Chuyện xảy ra ở Thành Thánh lúc trước được người ta chọn cách quên đi rồi, Mại Lạc cũng tuyên bố với bên ngoài là không phải tử vong, chỉ là ở ẩn. Dù sao thân phận của ông ta thật sự là quá đặc thù, giáo chủ cũng chính là người phát ngôn của hội Thần Ẩn ở bảy châu lục lớn lại là người trong số đó bị giết, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới uy danh của hội Thần Ẩn. Huống chỉ châu lục Phương Đông hiện tại vốn có địa vị đặc thù, anh à, nếu như anh tiếp nhận chức vị giáo chủ châu lục Phương Đông thì chuyện này cũng coi như cho qua đi, thế nhưng anh lại chỉ là một người ứng cử, đã tiễn bay màu một người giáo chủ, như này cũng có hơi khoe khoang quá rồi. Như vậy sẽ khiến mấy châu lục khác nảy sinh tâm lý chống đối với châu lục Phương Đông, cho nên chuyện lúc trước, người biết thì cũng biết rồi, người không biết, cũng sẽ không biết được.”

Trương Thác cười ha hả: “Xem ra hành động của tôi dường như là đụng tới miếng bánh ngon của người nào đó rồi”

Đường Dực cười khan một tiếng, cũng không có soi mói rõ thêm.

Trương Thác lại hỏi: “Gần đây, hội Thần Ẩn ở Châu Âu của mấy cậu rất loạn?”

“Là loạn” Đường Dực gật đầu: “Lúc trước Mại Lạc xúi giục không ít kiểm soát sử, Andre là người đứng đầu trong đó, có ít nhất mười hai tên kiểm soát sử cậy nhờ vào Mại Lạc. Mấy ngày gần đây toàn bộ những tên này đều cách chức, lại lần nữa giúp đỡ cho người mới lên nắm giữ chức vị. Nhưng mà anh biết đó, em chẳng qua chỉ là người thế thân tạm thời mà thôi, cho nên những người này rất không thành thực.”

“Nhân lúc đang nắm quyền vơ vét chỗ tốt nhiều hơn một chút, chuyện thường” Trương Thác gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Đường Dực không bàn tiếp chủ đề này với Trương Thác nữa, cậu ta nhìn vào tòa lâu đài cách đó không xa nói: “Anh, đây chắc cũng là một gia tộc thế gia đó, hôm nay anh tới đây là để giao lưu hả?”

Trương Thác khẽ phun vài chữ trong miệng ra: “Để giết người.”

“Đụng tới anh rồi?”

“Có thế lực ở sau lưng bọn họ đụng chúng ta, tôi chưa rõ là người của hội Thần Ẩn hay là Phản Tổ Minh cho nên gọi cậu theo cùng. Nếu là Phản Tổ Minh thì cậu và tôi cùng nhau giết, thế mới có lợi cho cậu. Còn là người của hội Thần Ẩn, cậu vẫn cứ cùng tôi giết chết, cũng đều mới có lợi cho cậu” Trương Thác mở miệng nói lời thật, sau đó hỏi: “Cậu cho rằng là Phản Tổ Minh hay hội Thần Ẩn có khả năng cao hơn?”

Đường Dực ngoác mồm, không có lên tiếng.

Trương Thác khẽ mỉm cười: “Xem ra, trong lòng cậu có đáp án rồi”

Trong mắt Đường Dực có chút áy náy: “Anh, chuyện anh bị phong tỏa triệt để, sau cuộc bình chọn lần trước đã có rất nhiều lục địa đều chọn tiến hành thanh tẩy rồi. Có thể nói, hội Thần Ẩn đứng ở cửa giữa, vốn dĩ không biết có sự tồn tại của anh, đảo Quang Minh trong mắt của bọn họ chẳng qua chỉ là một thế lực ngầm tầm thường mà thôi, cho nên…”

“Cho nên trong suốt quá trình đó, có người muốn lấy tôi ra để tạo lập uy danh, tiếp đó là đám người ở trên như mấy cậu cũng ngầm đồng ý cho phép làm như vậy chứ gì Trương Thác cười nói: “Nói trắng ra là, bọn họ muốn thay đổi cách nhìn của người khác về sức chiến đấu của tôi. Trước đó trong mắt người khác, tôi là một người có thể giết được cả giáo chủ, bọn họ đưa vào một vài tên gà mờ, từ đó khiến tôi trở thành một người chỉ có sức chiến đấu đủ để đối phó với một vài tên yếu kém ở trong mắt người khác, là ý này?”

Đường Dực yên lặng gật gật đầu.

Trương Thác cười ha hả: “Có một câu nói thật sự rất đúng nha, có vài người dù chết rồi nhưng vẫn sống, có vài người dù đang sống nhưng lại đã chết rồi. Nếu như tất cả mọi người đều xem tôi là một kẻ gà mờ non kém, cho dù tôi có tạo uy danh như thế nào đi nữa thì ở trong mắt người khác, tôi trước sau như một cũng đều là một tên gà mờ yếu kém, đây là muốn hủy hoại con đường của tôi rồi”

Trương Thác và Đường Dực bước đi trên đường nhỏ trong núi.

Đối với phỏng đoán vừa rồi của Trương Thác, Đường Dực không phản bác, xem như cam chịu.

“Tiềm lực của anh quá lớn, có kẻ không nhịn được cũng là bình thường” Đường Dực nói.

Trương Thác đột nhiên dừng bước: “Thực ra tôi còn có một vấn đề, nếu thật sự là một quảng lý tầm trung của Hội Thần Ẩn ra tay thì cần gì phải đối phó với Hạ Hầu Nguyệt?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK