Mục lục
Chàng Rể Quân Vương - Trương Thác - Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1352:

 

Nhưng hôm nay tiếng gào đó lại xuất phát từ một tên hậu bối đầu óc không rõ ràng của nhà họ Khương, nghe vào tai liền vô cùng buồn cười.

 

“Ha ha ha!” Một tràng tiếng cười lớn truyền đến từ dòng tộc bên kia, Trần Phượng Ái lớn tiếng nói: “Vua địa ngục? Đảo.

 

Ánh Sáng? Uy danh nghe lớn nhỉ? Còn tuyên bố muốn tiêu diệt dòng tộc? Tôi đã nói từ sớm rồi, diễn xuất của cậu chưa đạt tiêu chuẩn, nếu đúng là vua địa ngục tới đây sẽ ngoäc đuôi xin xỏ giống như mấy con chó vậy, đâu có dám kêu la om sòm như thế này!”

 

“Đảo Ánh Sáng? Cái chỗ đã sớm chìm xuống vữ sâu nơi đáy biển đó hả, chỗ đó sợ rằng ngay cả ánh mặt trời cũng không soi vào được chứ nói gì đến ánh sáng trên đảo Ánh Sáng? Nói gì đến chiếu sáng đất đai? Tôi xem, cái đảo Ánh Sáng chìm xuống đáy biển kia đúng ra nên đổi tên thành đảo bùn đi, trên đảo chắc chă chỉ toàn là nước bùn thôi, ha ha ha”

 

“Đảo Ánh Sáng nực cười!”

 

“Đừng nhắc đến mấy tên hề thích nhảy nhót này nữa!”

 

Phía dòng tộc bên kia không ngừng vang lên từng giọng nói, mà những âm thanh đó hết lần này đến lần khác lại không phải của người trong dòng tộc mà là của những thế lực ngâm đi theo dòng tộc.

 

Người của ba nhà ở kinh đô nghe như thế liền cảm nhận được một nỗi xót xa.

 

Năm đó, đảo Ánh Sáng không chỉ lật đổ Vương Hội mà còn mang lại thái bình cho toàn bộ thế giới ngầm.

 

Năm đó, đảo Ánh Sáng quân lâm thiên hạ, một nơi tụ họp linh thiêng, bốn phương tám hướng người nào dám không nghe theo?

 

Nhưng bây giờ, đảo Ánh Sáng chẳng qua chỉ mới bị chìm hai tháng, những người này như lấy được mặt mũi, bọn họ đã quên mất là ai đã mang lại thái bình cho bọn họ, là ai đã cho bọn họ một chỗ để nương thân.

 

Đối mặt với từng tiếng cười nhạo không ngớt của dòng tộc bên kia, Khương Lâm đứng trên đài giống như không nghe được, cổ cậu ta đỏ lên vẫn đứng ở chỗ cũ lớn tiếng kêu gào: “Dưới quyền đảo Ánh Sáng nghe lệnh tôi, bất kỳ ai dám làm nhục người đảo Ánh Sáng chúng ta, giết không tha!”

 

“Ha ha hai” Trần Phượng Ái đứng bên cạnh bàn trong tiệc rượu tiếp tục cười to: “Tôi làm nhục đảo Ánh Sáng của cậu thì thế nào hả, đảo Ánh Sáng cùng lắm chỉ là một đám người heo chó, tôi liền đứng ở chỗ này, ai dám làm gì tôi, ai dám…”

 

Trần Phượng Ái đang nói nửa chừng thì đột nhiên im bặt.

 

Có thể thấy, hai mắt Trần Phượng Ái trợn to, miệng thì há hốc, động đậy nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, trong mắt cô ta ánh lên vẻ kinh hoàng, con ngươi chậm rãi khuếch trương.

 

Một mũi dao xanh thẳm như đại dương xuyên thủng ngực Trần Phượng Ái, rãnh máu trên mũi dao khiến máu trong người Trần Phượng Ái tuôn ra như suối.

 

Sau lưng Trần Phượng Ái chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một tên đàn ông trung niên da trắng đầu trọc.

 

Người đàn ông đầu trọc dùng sức rút lưỡi dao cắm ở trên lưng Trần Phượng Ái ra, tay kia nhẹ nhàng đẩy một cái, cả người Trần Phượng Ái lập tức cứng ngắc đổ rầm về phía trước.

 

Người đàn ông vừa đưa tay lau máu tươi dính trên lưỡi dao vừa lên tiếng: “Hải Thần đảo Ánh Sáng, nghe lệnh!”

 

Một thanh loan đao theo đường vòng cung bay thẳng đến bàn tiệc của dòng tộc bên này, nơi loan đao bay qua mang theo một mảng sương máu, không ít thành viên của dòng tộc có thực lực yếu kém vì không kịp né tránh đã bị loan đao xẹt qua cổ họng, máu tươi nhanh chóng phun ra ngoài.

 

Loan đao bay một vòng liền nặng nề cắm trên bàn rượu.

 

“Đồ Lục đảo Ánh Sáng, nghe lệnh!” Alex từ bên cạnh đi tới, tay nắm lấy loan đao, liếm máu trên môi một cái.

 

Một ánh sáng đỏ đen từ chân trời xông đến như một tia chớp màu đen hướng thẳng về phía lễ đài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK