Âu Tu Văn sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ trong nội tâm. Lão ta chỉ nhìn một số cường giả khác ở phía xa, cũng không thấy lão có động tĩnh như thế nào, hai mắt lóe lên, liền bắt gặp một cường giả Thiên Thần thân hình không khống chế được bay ngược về hướng lão ta.
- Âu giáo chủ, xin tha mạng. Âu giáo chủ xin tha mạng.
Gã cường giả Thiên Thần bay đến trước mặt Âu Tu Văn, chẳng biết chuyện gì xảy ra, liền hoảng sợ dập đầu.
Đúng vậy, là dập đầu.
Một cường giả Thiên Thần lại dập đầu trước một cường giả Thiên Thần khác.
- Đem tất cả những gì mà ngươi nhìn thấy trước đây, kỹ càng nói cho ta biết.
Âu Tu Văn lãnh đạm nói.
- Vâng, Âu giáo chủ.
Gã cường giả kia sợ hãi nói, cũng không dám đứng lên, vẫn đang quỳ nơi đó, đem năm người Củng Nhất Hoằng bị vây công như thế nào; Long Kình Thiên ra tay, như thế nào lại giết chết năm người Củng Nhất Hoằng nói qua kỹ càng một lần, không dám có chút lỗ hổng.
Âu Tu Văn nghe cường giả Thiên Thần thuật lại như vậy, thì hai mắt lập lòe không ngừng. Đợi cho cường giả Thiên Thần này nói xong thì mới trầm giọng hỏi:
- Ngươi xác nhận, người đó thật chỉ là Cổ Thần tầng thứ năm đỉnh phong?
- Đúng vậy, Âu giáo chủ!
Thiên Thần cường giả tranh thủ thời gian cung kính nói.
- Đại Huyền Thần Tông?
Âu Tu Văn trầm ngâm nói.
- Giáo chủ, người của tôi phái đi hiện tại đã diệt được Đại Huyền Thần Tông.
Một vị Thái Thượng trưởng lão của Băng Phách Thần Giáo tiến lên nói.
Âu Tu Văn nhìn đối phương, vị Thái Thượng trưởng lão của Băng Phách Thần Giáo không hiểu sao nội tâm lại khẩn trương. Lúc này lại nghe Âu Tu Văn lên tiếng:
- Đại Huyền Thần Tông khẳng định là phải diệt. Không chỉ có Đại Huyền Thần Tông, mà ngay cả các thế lực ở Huyền Lâm Vị Diện cũng phải bị tiêu diệt.
Bởi vì ở đó có Long Kình Thiên và Hướng Hữu Sơn, cho nên Huyền Lâm Vị Diện đều bị tiêu diệt sạch.
Chỉ vì năm người Củng Nhất Hoằng.
Âu Tu Văn nghe xong vị Thiên Thần cường giả kia thuật lại thì run lên trong lòng.
- Thông báo Đại Phạm Thần Tông. Chuyện này nên để cho Đại Phạm Thần Tông đi làm đi. Còn nữa, tông chủ Đại Huyền Thần Tông ta muốn để lão sống.
Âu Tu Văn nói.
Đại Phạm Thần Tông là một trong những thế lực siêu cấp của Băng Phách Thần Giáo phụ thuộc Thái Hư Thần Phủ. Bao vây Thái Hư Thần Phủ, nhưng thế lực phụ thuộc như Băng Phách Thần Giáo là không ít.
- Vâng, giáo chủ!
Vị Thái Thượng Trưởng lão của Băng Phách Thần Giáo lập tức đáp.
Âu Tu Văn quay đầu lại, nhìn gã cường giả kia vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, liền nói:
- Đứng lên đi. Đây là phần thưởng của ngươi.
Nói xong, trước mặt vị Thiên Thần cường giả liền lóe lên một khối thần thạch.
Vị Thiên Thần cường giả trong nội tâm liền vui vẻ, tiếp nhận thần thạch, khấu tạ không thôi:
- Khấu tạ Âu giáo chủ, khấu tạ Âu giáo chủ.
Lúc này, Âu Tu Văn lại nói:
- Ta là người thưởng phạt phân minh, có công thì thưởng, có tội thì phạt. Nhưng, ngươi thấy người của Băng Phách Thần Giáo ta bị công kích, vì sao không ra tay trợ giúp?
Vị Thiên Thần cường giả kia khẽ giật mình, tiếp theo liền hoảng sợ, luống cuống tay chân, đang muốn mở miệng giải thích thì Âu Tu Văn một chưởng đã ấn lên ngực của gã, toàn thân của gã nổ tung lên, chỉ còn một quả thần cách.
Cái này thì Âu Tu Văn quả thật quá mức bá đạo và vô lý rồi. Người ta cũng không phải là người của Băng Phách Thần Giáo, người của Băng Phách Thần Giáo bị công kích thì có quan hệ gì với người ta? Người ta không xuất thủ tượng trợ thì liền bị giết? Đây là đạo lý gì?
Các phái khác nhìn thấy như vậy thì sợ tới mức luống cuống chạy trốn, sợ Âu Tu Văn giận chó đánh mèo thì mình chẳng khác gì gã Thiên Thần cường giả kia.
- Giáo chủ, có muốn hay không?
Một vị Thái Thượng trưởng lão đằng sau Âu Tu Văn ánh mắt nhìn theo những cường giả đang chạy trốn.
Âu Tu Văn lãnh đạm nói:
- Không cần!
Những ngày qua, Cổ Thần cường giả sau lưng hoặc nhiều hoặc ít đều dính dấp thế lực. Băng Phách Thần Giáo mặc dù không sợ, nhưng vô cớ giết hết toàn bộ, nếu khiến cho mọi người công phẫn thì khó tránh khỏi phiền toái.
Hơn nữa, quan trọng nhất bây giờ là Phá Diệt Thần Điện. Phá Diệt Thần Điện muốn mở ra, bọn hắn muốn tới trước một bước mới được.
- Chúng ta đi!
Âu Tu Văn phi thân lên, trực tiếp theo Huyết hà từ trên không bay nhanh đi. Đám người Băng Phách Thần Giáo cũng tranh thủ thời gian bay theo phía sau, hướng Huyết hà bay tới.
Mà lúc này, Long Kình Thiên mang theo Hướng Hữu Sơn không ngừng phi hành trên không Huyết hà.
Từ lúc Long Kình Thiên tiến vào Huyết hà cho tới bây giờ, đã qua một giờ. Với tốc độ phi hành của Long Kình Thiên thì cũng có thể bay tứ tung một vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy một bờ khác của Huyết hà.
Long Kình Thiên cảm thấy hiện tại mình đã gần tới trọng tâm của Huyết hà. Bởi vì những oan hồn phía dưới càng lúc càng nhiều. Thấy được huyết thú càng ngày càng lớn mạnh. Có một số huyết thú lực công kích có thể so sánh với Thiên Thần cường giả tầng thứ năm, thứ sáu.
Long Kình Thiên đang phi hành, đột nhiên phía dưới Huyết hà bị phá vỡ. Một con huyết thủ thật lớn đột nhiên duỗi ra, hướng hai người Long Kình Thiên một trảo bay tới. Long Kình Thiên một ngón tay duỗi ra, hư không một kiếm, liền cắt đứt con huyết thủ cực lớn kia. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ dưới đáy Huyết hà. Huyết hà sóng lớn mãnh liệt, rung chuyển bất an, vô số huyết lãng xoáy lên ngàn trượng,
Một bóng người màu đỏ ngòn từ dưới đáy Huyết hà không ngừng bay lên, giống như một ngọn núi khổng lồ, đứng vững chặn trước mặt hai người Long Kình Thiên.
Hướng Hữu Sơn nhìn cự ảnh đằng trước, hít vào một ngụm khí lạnh. Cự ảnh phía trước dĩ nhiên là có vô số trường trảo, vô số con mắt màu đen, hình thể giống như một quái vật.
Dọc theo đường đi, bọn họ đã chém giết vô số huyết thú, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một con huyết thú có hình dạng to lớn như vậy. Hình thể con huyết thú này phải dài đến phạm vi mấy ngàn dặm, cao hơn hai ngàn trượng. Con người mà đứng trước mặt nó giống như một hạt cát nhỏ bé.
Hơn nữa, khiến cho Hướng Hữu Sơn hoảng sợ là uy áp trên người con huyết thú này cực kỳ khủng bố, không hề thua kém một cường giả Thiên Thần tầng thứ bảy.
- Tiền bối, chúng ta…?
Hướng Hữu Sơn lo lắng nói với Long Kình Thiên.
- Không có việc gì!
Long Kình Thiên vẻ mặt bình tĩnh, một tay ôm lấy Hướng Hữu Sơn, phi thân lóe lên. Hai người vừa mới hiện thân thì vô số cự trảo từ con huyết thú liền quét qua vị trí đứng của hai người trước đó. Sau lưng Hướng Hữu Sơn đổ mồ hôi lạnh, nếu một kích này mà quét trúng, y cho dù không chết thì cũng bị trọng thương.
Long Kình Thiên mang theo Hướng Hữu Sơn thân hình không ngừng biến ảo. Một lần nữa lại tránh được sự công kích của cự trảo con huyết thú.
Với thực lực của Long Kình Thiên bây giờ, đánh bại con huyết thú cực lớn này không khó, nhưng muốn triệt để đánh chết thì không dễ dàng gì. Hơn nữa, Long Kình Thiên không muốn ở lại Huyết hà quá lâu, cho nên cũng không muốn dây dưa với con huyết thú này.
Công kích của con huyết thú rất mạnh, nhưng lần nào cũng bị Long Kình Thiên hóa giải.
Rất nhanh, hai người Long Kình Thiên liền xuyên qua con huyết thú, một đường bay nhanh, cũng không biết chém giết bao nhiêu huyết thú khác. Một giờ sau, rốt cuộc đã nhìn thấy được bờ sông của Huyết hà.
Hướng Hữu Sơn nhìn thấy bờ sông thì liền thở phào một cái.
- Ta không có nhìn lầm, một tiểu tử Cổ Thần cũng có thể xuyên qua oan hồn Huyết hà/
Ngay khi hai người rơi xuống bờ sông bên kia, một thanh âm thán phục xen lẫn kinh ngạc và sợ hãi vang lên.
Long Kình Thiên nhìn lại, chỉ thấy hơn mười người mặc hắc bạch bào đang đứng trên bờ sông Huyết hà. Hiển nhiên cũng là vừa mới xuyên qua Huyết hà, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Long Kình Thiên.
- Là người của Âm Dương môn!
Hướng Hữu Sơn có chút biến sắc, nói với Long Kình Thiên.
Âm Dương môn cũng là một trong những thế lực siêu cấp giống như Băng Phách Thần Giáo.