Long Kình Thiên tiến về chỗ sâu nhất bên trong Thái Hư Thần phủ, muốn luyện hóa đại trận hạch tâm, cũng không mang theo tám người Hướng Hữu Sơn mà để bọn họ tiến về Băng Phách Vị Diện trước, nghe ngóng tin tức, chú ý động tĩnh của các phái tại Thái Hư Thần phủ, chờ mình trở về.
Long Kình Thiên bay nhanh, mười ngày sau liền tới phía trên một vùng hắc hải. Lấy tốc độ hiện giờ của Long Kình Thiên, cho dù không thi triển thuấn di thì cũng phải nhanh gấp đôi so với cường giả Thiên Thần thất trọng đỉnh phong, hơn nữa có Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ liên tục thu nạp lôi khí trong hư không, căn bản không cần ngừng lại.
Cho dù là Âu Tu Văn cũng không có khả năng toàn lực bay nhanh mười ngày không cần nghỉ ngơi như Long Kình Thiên.
Nhìn Hắc Hải trước mắt, Long Kình Thiên nhướn mày. Hắc Hải Trung Châu mắt nhìn như giờ êm sóng lặng nhưng lại ẩn chứa sát cơ vô hạn. Dưới đáy Hắc Hải ẩn nấp vô số khí tức mạnh mẽ. Những khí tức này không kém gì cường giả Thiên Thần thất trọng đỉnh phong cả.
Hơn nữa trên không của Hắc Hải, không gian cực kỳ không ổn định, lúc nào cũng có khả năng sinh ra vết rách không gian.
Long Kình Thiên vận chuyển chân khí trong cơ thể, thân thể nhoáng lên, tiến vào Hắc Hải. Vừa mới đi vào, vô số kình khí phóng lên từ phía dưới, cuốn về phía hắn. Một cự thú giống như con rết dài mấy trăm mét xuất hiện, vô số cái chân như những lưỡi dao sắc bén đâm về phía Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên hừ lạnh một tiếng, một quyền liền đánh bay con cự thú Thiên Thần thất trọng này, máu tươi bay khắp nơi.
Một quyền giải quyết xong cự thú, hắn cũng không dừng lại mà tiếp tục phi hành.
Một giờ qua đi, Long Kình Thiên không biết chém giết bao nhiêu yêu thú, cuối cùng cũng xuyên qua vùng Hắc Hải này, đi tới một vùng đại địa hoang vu. Cả nơi này toàn là vết nứt, mặt đất lầy lội, mùi hôi thối ngập trời. Dường như nơi đây có thú chết chồng chất, sau đó phát ra mùi thối vậy.
Long Kình Thiên che dấu khí tức, cẩn thận phi hành. Nửa giờ sau hắn dừng lại, thấy phía trước có vô số giọt mưa to màu xanh đen trút xuống không ngớt từ hư không, cản trước đường đi.
Nghiệt Thần Vũ!
Nghiệt Thần Vũ này ở sâu trong Thái Hư Thần phủ còn cuồng bạo gấp mười lần thứ hắn gặp trước kia! Lúc trước Long Kình Thiên gặp phải chỉ là mưa phùn, còn trước mắt là mưa to cuồng bạo. Dù là Long Kình Thiên, nhìn Nghiệt Thần Vũ trước mặt cũng không khỏi biến sắc. Cho dù là cường giả Thiên Thần thất trọng đỉnh phong tiến vào trong đó, chỉ sợ không tới nửa phút đã chẳng còn cặn bã.
Phía dưới Nghiệt Thần Vũ cuồng bạo này là vô số vực thẳm. Vô số Nghiệt Thần Vũ trút xuống dưới đó, vậy mà lại không có chút hồi âm, không biết là sâu bao nhiêu vạn trượng.
Long Kình Thiên thở sâu một hơi, tế Phá Diệt Thần Đỉnh ra, phi thân nhoáng lên, tiến vào bên trong đó, điều khiển Phá Diệt Thần Đỉnh tiến vào không gian của Nghiệt Thần Vũ.
Vừa tiến vào, toàn bộ Thần Đỉnh chấn động ầm ầm. Vô số Nghiệt Thần Vũ đánh lên phía trên Thần Đỉnh, phát ra tiếng thùng thùng, keng keng, cực lớn. Tiếng nổ lớn không dứt bên tai.
Lực trùng kích của Nghiệt Thần Vũ này thật sự quá lớn. Mỗi lần hô hấp, lực lượng tương đương với mười cường giả Thiên Thần thất trọng đỉnh phong oanh kích Phá Diệt Thần Đỉnh, cho dù là thực lực của Long Kình Thiên hiện tại, toàn lực thúc dục đại trận của Thần Đỉnh thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng phi hành chậm chạp bên trong không gian của Nghiệt Thần Vũ này.
Phi hành một giờ như vậy, đột nhiên Phá Diệt Thần Đỉnh chấn động kịch liệt. Lực lượng trùng kích của Nghiệt Thần Vũ bên ngoài tăng cường lên gấp đôi. Mặc dù chỉ là gấp đôi nhưng Long Kình Thiên cũng khó có thể chèo chống, biến sắc, toàn lực thúc dục Phá Diệt Thần Đỉnh, vẫn không cách nào ngăn nó rơi xuống phía vực sâu bên dưới được.
Nếu không phải Long Kình Thiên đã đột phá Bán Tiên hậu kỳ đỉnh phong thì chỉ sợ là thoáng một cái, Phá Diệt Thần Đỉnh đã rơi xuống vực sâu phía dưới rồi.
Cảm thấy Phá Diệt Thần Đỉnh đang chậm chạp hạ xuống vực sâu bên dưới, thân thể Long Kình Thiên liền tỏa ra hào quang. Một linh mạch thánh phẩm giống như một con thiên long bay ra, bị Long Kình Thiên đánh mạnh vào Phá Diệt Thần Đỉnh. Linh mạch thánh phẩm tràn ra linh khí mãnh liệt. Đại trận hạch tâm của Phá Diệt Thần Đỉnh vận chuyển điên cuồng, khiến xu thế vừa hạ xuống của Thần Đỉnh mới ngừng lại.
Một ngày sau đó, Long Kình Thiên sau khi tiêu hao hai linh mạch thánh phẩm, cuối cùng cũng xuyên qua được không gian Nghiệt Thần Vũ, sau đó tiến vào không trung của một biển lửa.
Lửa này không giống lửa thường, là thiên địa kỳ hỏa, Minh Hỏa. Từ xa nhìn lại, từng luồng nhiệt lượng như ánh sáng chiếu ra, còn khủng bố hơn cả thần hỏa bên trong cơ thể của cường giả Thiên Thần.
Hơn nữa Long Kình Thiên còn phát hiện ra, biển lửa phía dưới lúc nào cũng có thể phun trào nham thạch địa tâm nóng chảy.
Hắn khống chế Phá Diệt Thần Đỉnh, lại cẩn thận đi tới.
Vài ngày sau, xuyên qua biển lửa này, lúc này linh mạch thánh phẩm toàn thân hắn đã tiêu hao sạch.
- Đại trận hạch tâm ở ngay phía trước rồi!
Long Kình Thiên sau khi xuyên qua biển lửa, cảm ứng được đại trận hạch tâm, hai mắt lóe sáng. Sau đó hắn xuyên qua một dãy núi, một đại lục hoang vu, đi tới một vùng không trung.
Cả vùng không trung này, vô số thần lôi chấn động quay cuồng. Lôi vân ngưng tụ, quả thực là một thế giới của lôi.
Lôi này còn khủng bố hơn cả Nghiệt Thần Vũ và Minh Hỏa nhưng Long Kình Thiên lại không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, vận chuyển công pháp. Đột nhiên Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ trong đan điền hút nhẹ một cái. Vô số thần lôi cuồn cuộn hướng về phía hắn, nối tiếp tiến vào trong đan điền, hóa thành từng luồng Tiên Thiên Lôi Thủy, không ngừng rèn luyện mọi nơi trong thân thể hắn.
Chỉ qua một chút mà nhục thể của hắn đã mạnh hơn một phần.
Long Kình Thiên vừa hút năng lượng thần lôi trong vùng thiên địa này, vừa phi hành vào sâu bên trong thế giới thần lôi này.
- Đây là Lôi Nguyên Xá Lợi!
Khi Long Kình Thiên đi vào sâu trong thế giới này, hắn lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy lơ lửng phía trước là một viên lôi châu to bằng nắm tay. Lôi châu hiện lên màu lam nhạt, bị bao phủ bởi từng luồng sáng màu vàng. Năng lượng lôi hệ bên trong bành trướng cực mạnh.
Lôi Nguyên Xá Lợi là kỳ vật trong thiên địa, chỉ có tại nơi có năng lượng lôi hệ cực kỳ nồng đậm, trải qua dị biến nào đó, trùng hợp mới có thể sinh ra. Loại vật này so với Tinh Túc Băng Quả trăm vạn năm mà Long Kình Thiên nuốt lúc trước còn tốt hơn ngàn lần, đối với phàm giới mà nói thì đúng là báu vật vô giá.
Hai mắt Long Kình Thiên lóe lên, mở to miệng, đột nhiên hút khẽ, nuốt luôn viên Lôi Nguyên Xá Lợi này.
Vừa nuốt Lôi Nguyên Xá Lợi, cả người Long Kình Thiên phát ra tiếng nổ bùng bùng không ngừng. Lôi khí khủng bố xuyên qua từng lỗ chân lông toàn thân hắn, phát ra những tiếng nổ kỳ dị, tựa như kiếp lôi vang dội.
Trong đan điền của Long Kình Thiên, Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ giống như uống phải thuốc kích thích, điên cuồng cắn nuốt nguyên khí lôi hệ của Lôi Nguyên Xá Lợi, phát triển không ngừng với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Hai mươi lăm mét, hai mươi sáu mét, hai mươi bảy mét...
Mà bản thể của Long Kình Thiên, từ trong ra ngoài được Lôi Nguyên Xá Lợi này cải thiện, cường hóa. Mỗi lần hít thở, vô số lôi long ra đời. Linh Hồn Chi Hải màu vàng và Hắc Ám Lôi Điện của hắn cũng mạnh mẽ gấp đôi.
Hơn một tháng sau, toàn bộ Lôi Nguyên Xá Lợi đã bị hắn thôn phệ, luyện hóa hoàn toàn.
Ở giữa thiên địa, cũng chỉ có Long Kình Thiên mới dám nuốt trực tiếp Lôi Nguyên Xá Lợi bởi hắn có Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ. Hơn nữa Linh Hồn Chi Hải màu vàng của hắn và Hắc Ám Lôi Điện của hắn có thể khống chế lôi điện trong thiên địa.
Một quyền của Long Kình Thiên đánh tới, không gian phía trước xuất hiện vô số lỗ thủng. Cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ bên trong cơ thể, thậm chí hắn có khí phách của Thiên Tôn năm xưa.
Đương nhiên Thiên Tôn là vô địch tiên giới, mà hiện giờ hắn chỉ vô địch ở giới này thôi.
Giờ khắc này Long Kình Thiên có cảm giác ngự trị chúng sinh, khống chế tất cả. Dường như có phải đối mặt với nhiều Thiên Thần thất trọng đỉnh phong đi nữa thì hắn cũng có thể bóp chết hết.
Tuy nhiên hiện tại hắn còn chưa có cách nào khôi phục thực lực Thiên Tiên, vẫn là Bán Tiên hậu kỳ đỉnh phong, nhưng so với lúc trước đã là sự lột xác nghiêng trời lệch đất rồi.