Giáo chủ Man Hoang Thần Miếu nói xong thì đợi Lôi Kình Thiên trả lời, hắn tin rằng đối phương sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.
Không đồng ý, chính là chết!
Đồng ý thì trở thành thái thượng trưởng lão của Man Hoang Thần Miếu, hơn nữa mọi thứ của Lôi Kình Thiên vẫn là của hắn, bao gồm cả Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm, hắn căn bản không mất gì mà còn “lời” to.
Trên Man Hoang Đại Lục này, nhìn từ góc độ nào đó thì thái thượng trưởng lão của Man Hoang Thần Miếu có địa vị còn cáo hơn đại đế của Man Hoang Đế Quốc!
- Ngươi tưởng Huyết Hồn Luyện Thần Trận của ngươi giữ chân được ta sao?
Lôi Kình Thiên lạnh lùng nhìn Vu Vũ.
Vu Vũ khựng người, nhưng không phẫn nộ mà nói:
- Không ngờ ngươi lại nahạn ra đây là Huyết Hồn Luyện Thần Trận. Đúng vậy, đây chính là Thượng Cổ đại trận Huyết Hồn Luyện Thần Trận. Thời Thượng Cổ lão tổ Man Hoang Thần Miếu ta dùng trận pháp này giết chết bốn Cổ Thần cường giả, và luyện hoá huyết nhục của họ thành bốn viên Luyện Thần Đan!
Lời nói của Vu Vũ truyền đến tai tất cả cường giả ở quảng trường một cách rõ ràng.
Mọi người nghe thấy trận pháp này kích sát bốn Cổ Thần cường giả và luyện hoá thành Luyện Thần Đan, không ai là không tái mặt, một số gia chủ còn kinh hãi thất sắc.
Họ biết giáo chủ Man Hoang Thần Miếu không hề nói quá, trận pháp này quả thực là sát trận uy danh hiển hách thời Thượng Cổ.
Vu Vũ nhìn Lôi Kình Thiên, nói tiếp:
- Thực lực của ngươi tuy không tồi nhưng so với bốn vị Cổ Thần cường giả thì còn kém xa lắm.
Ý của Vu Vũ quá rõ ràng, đến bốn vi Cổ Thần cường giả thời Thượng Cổ còn không thoát được khỏi Huyết Hồn Luyện Thần Trận, huống chi là ngươi?
Hắn căn bản không tin Lôi Kình Thiên lại thoát được khỏi trận pháp này.
Vẻ mặt Lôi Kình Thiên vẫn bình tĩnh như thế.
- Đại ca, cho dù hắn có theo Man Hoang Thần Miếu thì chỉ e sẽ có dị tâm.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói xen vào.
Vu Vũ gật đầu:
- Ừm, đúng vậy.
Nói đến đây hắn nhìn Lôi Kình Thiên nói:
- Vì thế ngươi phải lập thời thề với danh thiên thần, đồng thời nuốt viên Huyết Hồn Đan này.
Lôi Kình Thiên nhìn Vu Vũ và Vu Càn người tung kẻ hứng thì thầm cười khảy. Vu Vũ nói nghe còn hay hơn hát, vừa nói để Lôi Kình Thiên hắn làm thái thượng trưởng lão Man Hoang Thần Miếu giờ lại bắt hắn lập lời thề, còn phải uống Huyết Hồn Đan.
Huyết Hồn Đan mà uống vào thì sau này Lôi Kình Thiên sẽ bị Vu Vũ khống chế, muốn Lôi Kình Thiên làm gì thì hắn phải làm như thế. Chưa biết chừng khi Lôi Kình Thiên theo Man Hoang Thần Miếu thì hắn sẽ bắt Lôi Kình Thiên giao Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm ra.
Vu Vũ nói xong, ánh sáng loé lên trong bàn tay, một viên đan dược màu đỏ hiện ra, xem ra chính là Huyết Hồn Đan rồi.
Đúng lúc Vu Vũ định ném Huyết Hồn Đan cho Lôi Kình Thiên thì đột nhiên kt biến mất, biến mất một cách quỷ dị!
Vu Vũ, Vu Càn, các cường giả Man Hoang Thần Miếu và cả những cường giả khác trên quảng trường, tất cả đều sững người nhìn về chỗ Lôi Kình Thiên biến mất.
Một người đang sống sờ sờ lại biến mất trước mắt tất cả mọi người.
Không một dấu hiệu báo trước!
Vu Vũ sực tỉnh lại đầu tiên, hét lên:
- Thúc động Huyết Hồn Luyện Thần Trận! Ta không tin ngươi thoát được khỏi đây!
Sắc mặt hắn tối lại có phần khó coi.
- Rõ, giáo chủ!
Lập tức sáu vị Thần Cấp cường giả phi thân vào giữa đại trận, vận thần lực thúc động trận pháp.
Nháy mắt, cả quảng trường bắn lên vô số đạo huyết vụ.
Một số cường giả không đề phòng bị huyết vụ chạm phải, không kìm được kêu lên thảm thiết. Chỉ thấy bè mặt da của họ bị một loại độc ăn mòn, dần rữa ra.
Những cường giả khác thấy thế kinh hãi, vội vàng vận chân khí tạo canh khí hộ thể.
Nhưng tiếp đó họ kinh hoàng nhận ra đến canh khí hộ thể cũng bị thứ huyết vụ kia ăn mòn. Tuy rất chậm nhưng đúng là canh khí đang dần mỏng đi.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi, khí tức tử vong càng thêm đậm đặc.
Vu Vũ triển khai thần thức không ngừng tìm kiếm từ ngóc ngách trong không gian, nhưng hắn thất vọng khi không có khí tức của Lôi Kình Thiên.
Dường như Lôi Kình Thiên đã biến mất thật sự!
- Giáo chủ, lẽ nào tên tiểu tử đó đã rời khỏi Huyết Hồn Luyện Thần Trận rồi sao?
Một vị trưởng lão Man Hoang Thần Miếu nghi hoặc nói.
Nhưng vừa nói xong thì bị Vu Vũ tát một chưởng, ánh mắt hắn tối lại:
- Phế vật, rời khỏi Huyết Hồn Luyện Thần TRận? Tên tiểu tử đó chẳng qua dùng thuật ẩn thân trốn vào góc nào đó của trận pháp mà thôi!
- Thật sự như vậy sao? Ngay bản thân hắn cũng không đám khẳng định Long Kình Thiên liệu có còn trong đại trận không.
Trưởng lão kia hoảng hốt, cúi đầu biết tội.
Vu Vũ quay lại hô:
- Toàn lực thúc động đại trận ép tên tiểu tử đó ra cho ra. Ta không tin hắn thoát được khỏi đại trận này!
Ngay lập tức sáu vị Thần Cấp cường giả toàn lực vận chuyển đại trận, huyết vụ thêm cuồng bạo.
Vu Vũ lại dùng thần thức quét quanh quảng trường, hắn vẫn ôm chút hy vọng. Hắn biết rằng, nếu tia hy vọng này mà bị phá vỡ, Long Kình Thiên thoát khỏi đại trận, kinh động đến cường giả trong Băng Xà Thành thì sẽ khiến những hòn đảo khác chú, hậu quả khôn lường!
Nhưng cuối cùng thì hắn vẫn biến mất.
Vu Càn đứng bên cạnh cũng chau mày, lần này bọn hắn nhân cơ hôi Thánh Sơn khai Khởi, cường giả từ các đảo đến Thánh Sơn, bố trí Huyết Hồn Luyện Thần Trận, sau khi giết hết toàn bộ những người này thì dần chiếm lĩnh các đảo, và cuối cùng thống nhất Băng Sơn Hải Vực.
Nhưng không ngờ lại xuất hiện một biến số là Long Kình Thiên.
Quả nhiên, khi Vu Vũ và Vu Càn đang lo lắng thì một âm thanh lớn vang lên, cả Băng Xà Đảo rung chuyển. Mọi người ở Man Hoang Đại Lục nhìn thì thấy một ngọn núi vạn trượng nổ tung, rõ ràng là bị chưởng lực đánh tan.
- Rồi lại một đỉnh núi khác sập xuống.
Vu Càn tháy thế sắc mặt tối sầm lại.
Không cần nói, chắc chắn là do Long Kình Thiên thoát khỏi đại trận làm. Núi non sụp đổ, dao động sức mạnh, giờ cường giả trên Băng Sơn Hải Vực biết rồi.
- Đáng ghét, đáng chết!
Mặt Vu Càn đầy sát ý
- Đại ca, giờ chúng ta…chạy hứ?
Vu Càn nhíu mày hỏi
Cường giả ở Băng Sơn Hải Vực đã có phát giác, cường giả từ các đảo khác cũng vội tới, tuy Man Hoang Đại Lục có ba Cổ Thần cường giả nhưng ở đây là Băng Sơn Hải Vực, kịch chién e không có lợi cho Man Hoang Đại Lục.
- Rút lui? Cho dù muốn thoát thì ta cũng sẽ tìm được tiếu tử ngươi. Ra đây, giết tên tiểu tứ đó rồi nói.
Vu Càn mặt lạnh băng, chỉ Long Kình Thiên nói.