- Không phải bây giờ?
Lục Dực Tử Phụng khựng người, rồi sắc mặt xịu xuống, thậm chí trong lòng có chút nộ hoả, cảm thấy Lôi Kình Thiên đang trêu đùa mình.
Lúc này, Cửu Vĩ Thiên Miêu nói:
- Cô bé này, chắc ngươi cũng biết tầm quan trọng của bí quyết luyện hoá thần khí. Ngươi tưởng công pháp này của lão đại ai muốn cũng có được sao? Ngươi theo lão đại chưa được một ngày mà đòi có được nó?
Thế gian này đâu có gì là miễn phí!
Ánh mắt Cửu Vĩ Thiên Miêu đầy sự chế giễu.
Tuy Lục Dực Tử Phụng được Lôi Kình Thiên thu phục nhưng nó nhận ra Lục Dực Tử Phụng chưa thật sự tâm phục, vẫn cảm thấy Lôi Kình Thiên cứu mình là tranh thủ lúc người ta bị nạn.
Lục Dực Tử Phụng nhận ra ý tứ của Cửu Vĩ Thiên Miêu, sắc mặt có phần khó coi.
Nhưng nàng cũng biết Cửu Vĩ Thiên Miêu nói đúng.
- Đừng tưởng ngươi là Thần Cấp lục trùng, bản thể là biến dị phượng hoàng của Phụng Hoàng thần thú mà ghê gớm.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói tiếp:
- Lục Dực Tử Phụng? Miên gia ta thiên phú cũng không kém ngươi đâu.
Nói rồi Cửu Vĩ Thiên Miêu bay lên biến thành bản thể to lớn như ngọn núi.
Chín chiếc đuôi khổng lồ phía sau Cửu Vĩ Thiên Miêu không ngừng thể hiện uy nghiêm.
- Cửu... Cửu Vĩ Thiên Miêu!
Lục Dực Tử Phụng giật mình.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói:
- Đúng thế, ta chính là Cửu Vĩ Thiên Miêu, Dị Thú Tộc thập đại vương thú đệ nhị vạn năm trước!
- Là ngươi!
Lục Dực Tử Phụng không dám tin.
Nàng cũng đã nghe nói về Dị Thú Tộc thập đại vương thú của vạn năm trước.
Hơn nữa, tính ra thì Cửu Vĩ Thiên Miêu còn là tiền bối của nàng.
Trước đó nàng vẫn suy đoán thân phận của con mèo nhỏ trước mắt, cảm thấy không đơn giản. Nhưng không thể ngờ đó lại là Cửu Vĩ Thiên Miêu!
Nếu thế... vị trung niên tráng hán kia thì sao? Nàng nhìn về phía Tử Thiên Long Hoàng.
Lẽ nào đõ cũng là một trong thập đại vương thú?
Nhưng Tử Thiên Long Hoàng không hề có hành động gì, gương mặt vẫn lạnh lùng
- Chúng ta đi thôi, đến Vô Diệp Lâm.
Lôi Kình Thiên nói rồi bay lên, Cửu Vĩ Thiên Miêu lại biến nhỏ lại theo sau Tử Thiên Long Hoàng.
Lục Dực Tử Phụng há mồm.
Lôi Kình Thiên không nói lúc nào sẽ truyền cho nàng công pháp luyện hoá thần khí, vốn dĩ nàng định hỏi nhưng rồi lại thôi.
Ba ngày sau, mấy người Lôi Kình Thiên đến Vô Diệp Lâm.
- Chủ nhân, đây chính là Vô Diệp Lâm.
Tử Thiên Long Hoàng chỉ về phía khu rừng mênh mông bị bao trùm bởi ma khí phía trước mặt.
Ma khí ở Ma Thần Chiến Trường vô cùng đậm đặc, càng vào sâu ma khí lại càng nhiều, nhưng ma khí ở Vô Diệp Lâm thì đậm đặc hơn bất cứ nơi nào khác.
Ma khí ở đây thậm chí ngưng kết thành ma thuỷ.
Ma thuỷ trôi nổi trong không gian Vô Diệp Lâm.
- Lão đại, ma thuỷ này có tính ăn mòn rất mạnh, hơn nữa lại cực độc.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói:
- Hơn nữa, Vô Diệp Lâm rộng lớn không thấy ranh giới, chỗ nào cũng là Vô Diệp Ma Thụ, vào trong rồi rất nhiều Thánh Cấp cường giả không tìm được đường ra và chết ở trong.
Lôi Kình Thiên gật đầu, rồi cùng mấy người bay vào trong.
Vào trong Vô Diệp Lâm, Cửu Vĩ Thiên Miêu và Tử Thiên Long Hoàng mấy người đều thích phóng chân khí hình thành hộ thể khải giáp. Lục Dực Tử Phụng toàn thân cũng bùng cháy hoả diệm thiêu đốt ma thuỷ.
Tử Thiên Long Hoàng dù là Cổ Thần cường giả cũng không dám chạm vào đám ma thuỷ kia.
Điều khiến mấy người Cửu Vĩ Thiên Miêu kinh ngạc đó là Lôi Kình Thiên không hề dùng bất cứ thứ gì hộ thể. Khi ma thuỷ chạm vào người hắn thì cũng chỉ giống như giọt nươc bình thường chảy trên bức vách sắt.
- Không sao cả?!
Lục Dực Tử Phụng chấn kinh.
Ngay thân thể của Cổ Thần cường giả cũng không dám chạm vào ma thuỷ vậy mà Lôi Kình Thiên lại chẳng sao cả.
Năm đó ở tiên giới, ngay cả Vạn Thi Vương Thuỷ, một trong những thứ có độc tính mạnh nhất thế gian cũng không thể thâm nhập thiên tôn thể của Lôi Kình Thiên chứ đừng nói tới thứ ma thuỷ của Vị Diện cấp thấp này.
Mấy người Lôi Kình Thiên dần vào sâu trong Vô Diệp Lâm.
Vô Diệp Tử Quả chỉ mọc trên ma thụ lớn nhất ở nơi sâu nhất Vô Diệp lâm.
Vô Diệp Lâm rất kỳ quái, tất cả ma thụ đều không có lá, vì thế nên mới gọi là Vô Diệp Lâm.
Đột nhiên có một âm thanh thảm thiết vang lên, rồi lại một tiếng kêu nữa.
- Chúng ta qua đó xem sao.
Lôi Kình Thiên nói.
Mọi người cùng bay về hướng phát ra tiếng kêu.
Chỉ thấy ở dưới một ngọn ma thụ có hai thi thể con người, hiển nhiên là bị giết chết, phía trước đầu họ đều có một cái lỗ cỡ ngón tay cái.
- Hai vị Thánh Cấp này có lẽ là tam tứ trùng. Họ đều bị Hắc Xà của Vô Diệp Lâm giết.
Tử Thiên Long Hoàng nhìn cái lỗ máu trên đầu hai người kia nói:
- Trong Vô Diệp Lâm có một loại rắn tốc độ cực nhanh, hơn nữa toàn thân đen tuyền, phi hành công kích thì ngay Thánh Cấp cường giả cũng rất khó nhìn thấy nó. Loại Hắc Xà này chuyên ăn đại não của các loài động vật.
Lôi Kình Thiên ừm một tiếng.
Lúc ấy đột nhiên mọt hắc ảnh từ trên ngọn ma thụ ở bên cạnh bắn về phía Cửu Vĩ Thiên Miêu. Cửu Vĩ Thiên Miêu giật mình, hắc ảnh đó đã đến phía trước nó, là một con rắn đen, hai mắt cũng đen tuyền.
Có điều, khi con Hắc Xà này định công kích Cửu Vĩ Thiên Miêu thì đã bị Lôi Kình Thiên một chỉ tuỳ ý bắn chết.
Hắc Xà bắn lên thân cây phía trước rồi rơi xuống. Mọi người nhìn thì thấy thân hình nó rất mảnh, chỉ bằng ngón tay cái, toàn thân cũng chỉ dài bằng hai ngón tay.
Tử Thiên Long Hoàng nói:
- Đây là Hắc Xà phổ thông, còn có Hắc Xà Vương, gặp nó thì phiền phức to. Từng có Thần Cấp cường giả vào Vô Diệp Lâm và bị Hắc Xà Vương giết, vận khí của hắn không tốt chút nào, gặp phải hai con.
Hai con Hắc Xà Vương có thể giết chết một Thần Cấp cường giả!
Có thể thấy Hắc Xà Vương có sát thương lực cao thế nào.
- Mọi người cẩn thận.
Lôi Kình Thiên nói.
Tất cả cùng gật đầu.
Rồi Lôi Kình Thiên không dừng lại, dẫn mọi người tiếp tục tiến vào Vô Diệp Lâm.
Dọc đường họ không gặp phải Hắc Xà, nhưng lại gặp một số quái vật nửa ma nửa thần.
Ma khí ở đây dồi dào nên rất nhiều quái vật vào đây tu luyện.
Một ngày sau, mấy người Lôi Kình Thiên vào sâu trong Vô Diệp Lâm.
Chỉ thấy trên mặt đất phía đằng trước, còn cả trên ma thụ đều kết tụ một lớp băng màu đen. Trong không khí là băng khí, từng đạo hàn khí lạnh thấu xương ập tới.
Vô Diệp Tử Quả tuy sinh trưởng trong Vô Diệp Lâm, nhưng lại là loại quả cực hàn, sinh ra từ thứ khí cực lạnh của trời đất.
Ma thụ ở xung quanh đây rất có khả năng có Vô Diệp Tử Quả.