Âu Tu Văn nhìn Phá Diệt Thần Điện trước mặt, mặc dù lão ta là bá chủ của Thái Hư Thần Phủ nhưng cũng không che giấu được sự kích động.
Phá Diệt Thần Điện! Phá Diệt chủ thần lưu lại.
Nếu như lão ta đạt được Phá Diệt Thần Công, như vậy thì lão ta có thể đột phá được Thiên Thần tầng thứ bảy đỉnh phong, đạt tới Chân Thần chi cảnh.
- Lần này, ta nhất định phải đạt được Phá Diệt Thần Công.
Âu Tu Văn nhìn đám cường giả Băng Phách Thần Giáo, nói:
- Các thế lực khác ai dám ngăn trở cùng cướp đoạt thì giết không tha.
Sát khí phát ra, khiến cho bốn phía độc khí đông lại.
- Vâng, giáo chủ!
Đám người Băng Phách Thần Giáo sau khi tiến vào Phá Diệt Thần Điện thì lần lượt cũng có vài chục gia tộc, thế lực tông môn tiến nhập vào Phá Diệt Thần Điện. Lúc này không gian rung động, lại có một đám người xuất hiện trước Phá Diệt Thần Điện. Người cầm đầu chính là Phủ chủ Bất Hủ Thần Phủ, Nguyên Tôn.
- Nguyên Tôn đại nhân, lần này Phá Diệt Thần Điện mở ra, tất cả những thế lực siêu cấp trong Thái Hư Thần Phủ đều tới. Nghe nói đệ nhất nhân của Thái Hư Thần Phủ Âu Tu Văn cũng tự mình tới. Chúng ta muốn cướp đoạt được Phá Diệt Thần Công thì sẽ rất khó.
Một người nói.
Nguyên Tôn bình tĩnh nói:
- Cướp đoạt Phá Diệt Thần Công tất nhiên là rất khó, nhưng lần này, mục tiêu của ta không phải là Phá Diệt Thần Công.
- Không phải là Phá Diệt Thần Công?
Những người sau lưng Nguyên Tôn liền kinh nghi.
- Đến lúc đó các ngươi sẽ biết. Chỉ cần đạt được vật kia, ta liền có thể quét ngang Thái Hư Thần Phủ. Tên Âu Tu Văn kia, ta muốn bóp chết như thế nào thì bóp.
Trên người Nguyên Tôn tản ra một khí tức coi rẻ vạn vật.
Mọi người nhìn nhau.
Âu Tu Văn dù gì cũng là nửa phần Chân Thần cường giả, muốn bóp chết như thế nào là bóp được sao?
Chân Thần!
Mọi người trong óc liền lóe lên ý nghĩ này.
- Long Kình Thiên, đến lúc ta đột phá được Chân Thần thì sẽ là ngày giỗ của ngươi. Trên trời dưới đất, không ai có thể cứu được ngươi.
Nguyên Tôn trong nội tâm cười lạnh, sát ý nồng đậm.
Lão ta chờ cơ hội này quá lâu rồi.
Phá Diệt Thần Điện rốt cuộc cũng đã mở ra.
Đối với người khác mà nói, Phá Diệt Thần Điện quan trọng nhất chính là Phá Diệt Thần Công. Nhưng lão ta biết rõ, quan trọng nhất bên trong Phá Diệt Thần Điện không phải là Phá Diệt Thần Công.
Mà là chủ thần lực!
Năm đó, Phá Diệt chủ thần đã lưu lại chủ thần lực.
Bí mật này chỉ có lão ta mới biết rõ.
- Chúng ta vào thôi!
Nguyên Tôn tỉnh lại, rồi bảo thủ hạ tiến vào. Sau khi tiến vào Thái Hư Thần Phủ, lão ta cùng với Bố Tư thiếu chủ tách ra, không đi cùng một chỗ. Đương nhiên, đối với lão ta mà nói, đi cùng một chỗ không phải là cách tốt nhất.
Còn Long Kình Thiên thì mang theo Hướng Hữu Sơn tiến vào bên trong Phá Diệt Thần Điện, chỉ cảm thấy trước mắt cảnh vật biến đổi, đi tới một vùng núi trên không.
Đây cũng là không gian bên trong Phá Diệt Thần Điện.
Long Kình Thiên triển khai thần thức, phát hiện ở dưới sơn mạch từng mảnh kết nối nhau, kéo dài không dứt.
- Bên trong Phá Diệt Thần Điện, thần khí không ngờ lại tinh thuần như vậy.
Lúc này, Hướng Hữu Sơn hoảng sợ nói.
Bên ngoài Phá Diệt Thần Điện, độc trùng đại lục cũng là phiêu đãng thần khí, nhưng không tinh khiết, cũng không thể luyện hóa. Nhưng thần khí bên trong Phá Diệt Thần Điện lại cực kỳ tinh khiết, có thể thu nạp để luyện hóa.
Tu luyện một năm bên trong Phá Diệt Thần Điện tương đương với một trăm năm bên ngoài.
Long Kình Thiên phát hiện, những thần khí này đều là từ sơn mạch sâu trong lòng đất phát ra. Ở sâu trong lòng đất tựa hồ như chôn dấu một tuyệt phẩm linh mạch.
Long Kình Thiên cắp lấy Hướng Hữu Sơn, thi triển thuật độn thổ tiến vào lòng đất.
Càng đi sâu xuống lòng đất thì áp lực càng lớn. Long Kình Thiên phát hiện bên trong Phá Diệt Thần Điện, đại địa cực kỳ cứng rắn, áp lực so với ngoại giới còn mạnh hơn gấp ba lần.
Một tiếng sau, Long Kình Thiên mới chui xuống được ngàn trượng dưới lòng đất.
Ba giờ, xuống được hai ngàn trượng.
Khi xuống dưới đất hai ngàn trượng, thần khí so với mặt đất lại nồng đậm hơn gấp mười lần.
Hướng Hữu Sơn phát hiện khi y hô hấp một cái thì thần khí cuồn cuộn rót vào trong cơ thể.
Khi xuống dưới lòng đất được ba ngàn trượng. với thực lực của Long Kình Thiên cũng khó mà xuống được nữa. Nhưng may mà lúc này thân thể nhẹ bẫng, tất cả những áp lực biến mất. Hai người lúc này đã tới một không gian ngọn nguồn.
Không gian dưới lòng đất này, khắp nơi đều đổ nát thê lương, lộ ra tử khí. Sự đổ nát khắp nơi này đều là khoáng thạch hiếm thấy của thần giới, do chất liệu tinh khiết tạo thành, cực kỳ cứng rắn, ngay cả Chân Thần cũng khó mà phá vỡ, nhưng lại bị người dùng kiếm khí toàn bộ đánh nát.
Phía trên Chân Thần là Thần Vương, chủ nhân của kiếm khí này chí ít phải có thực lực của Thần Vương.
Một cổ sát khí bén nhọn từ trong kiếm khí còn sót lại tản ra, bức lấy hai người Long Kình Thiên. Long Kình Thiên mặc dù không bị việc gì, nhưng Hướng Hữu Sơn lại cảm thấy da trên cơ thể đau đớn không thôi. Những kiếm khí này tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm mà vẫn còn có sát khí như vậy, khiến cho Hướng Hữu Sơn khiếp sợ không thôi.
Hai người Long Kình Thiên dọc theo thần khí mà phi hành đến phía trước.
Trên đường đi, ngoại trừ sự đổ nát thê lương thì không còn nhìn thấy bóng của người nào khác. Ngay cả đám cường giả của Thái Hư Thần Phủ cũng không. Nơi này sâu dưới lòng đất đến ba ngàn trượng, ngay cả là cường giả Thiên Thần tầng thứ bảy cũng khó mà đi xuống. Nếu không có thuật độn thổ như Long Kình Thiên thì cũng vô phương mà làm được.
Nhưng cái không gian này phải có cửa vào, tuy nhiên, để tiến vào, khẳng định là rất khó khăn.
Hai người sau khi phi hành, sự đổ nát thê lương rốt cuộc biến mất, thay vào đó là một sa mạc đỏ thẫm không thấy bờ. Trên sa mạc này, cát đá so với bình thường phải to gấp năm sáu lần. Hơn nữa, mỗi viên đá đều lưu động hào quang náo nhiệt. Hai người Long Kình Thiên còn chưa tiến vào sa mạc nhưng đã cảm thấy một cổ khí lưu cực nóng đập vào mặt.
Còn tầng không gian trên sa mạc lại vặn vẹo, hiển nhiên đây là nguyên nhân gây ra hơi nóng cực kỳ cho sa mạc.
Khi hai người tiến vào sa mạc, lúc phi hành trên thiên không, phảng phất giống như bị thiêu đốt trong hỏa lò vô tận. Phi hành được một tiếng đồng hồ, Hướng Hữu Sơn liền có điểm chịu đựng không nổi, lục phủ ngũ tạng đều bắt lửa, cơ thể cực kỳ khó chịu, thậm chí ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Long Kình Thiên thấy thế, hai tay vung lên, một chùm sáng bao phủ Hướng Hữu Sơn. Hướng Hữu Sơn lúc này mới cảm giác đỡ hơn.
Nửa tiếng sau, hai người rốt cuộc cũng xuyên qua được sa mạc này.
Khi hai người xuyên qua sa mạc, đột nhiên Hướng Hữu Sơn hai mắt đăm đăm, không thể tin được, la to lên:
- Tiền bối, người xem, đúng vậy, là thần cách.
Chỉ thấy phía trước, bên ngoài vài dặm, tá lả rơi trên mặt đất toàn bộ đều là từng viên thần cách. Chỉ sợ có hơn một ngàn viên. Có thần cách to bằng quả đấm, dài mấy mét, thậm chí là 10m.
Nhưng những thần cách này phần lớn đều bị nghiền nát, ở bên trong thần lực tỏa ra. Những thần khí thiên không trên mặt đất chính là phát tán từ nơi này mà ra.
Long Kình Thiên thấy thế, trong nội tâm cảm thấy rất vui mừng. Thần cách này phần lớn đều bị nghiền nát, đã mất đi một phần hiệu quả, nhưng cũng vẫn còn những thần cách vẫn còn nguyên vẹn, đủ cho hắn đột phá bán tiên hậu kỳ.
- Khoan đã!
Ngay khi Hướng Hữu Sơn muốn bay qua, Long Kình Thiên đột nhiên đưa tay ngăn lại, một ngón tay đưa ra, một đạo kiếm khí kích thích một quả thần cách phía trước. Đột nhiên hào quang bắn ra, vô số kiếm khí phóng lên trời, đan xen ngang dọc. Hướng Hữu Sơn lúc này tim run lên.
Một trận pháp cấm chế khủng bố. Nếu không phải vừa rồi Long Kình Thiên cản lại, chỉ sợ y hiện tại đã bị chết oan uổng.
- Giáo chủ, ngài xem, thật là nhiều thần cách.
Lúc này, sau lưng hai người truyền đến một giọng nói. Một đám người phá không mà đến, rõ ràng là đám người Âu Tu Văn của Băng Phách Thần Giáo.