Người đàn ông trung niên cảm thấy một thanh niên mà thôi, thực lực có mạnh tới đâu thì sẽ cường bao nhiêu?
- Tiểu tử, nếu ngươi đã không biết quý trọng cơ hội thì đừng trách chúng ta.
Người đàn ông trung niên nghiêm mặt nói:
- Lục Ngũ, động tác mau chút, giải quyết hắn xong chúng ta còn có chuyện cần làm.
Người kia đáp:
- Tuân lệnh, Phong quản sự!
Nói xong gã đi hướng Long Kình Thiên, cười xấu xa.
- Tiểu tử, chết đi!
Trường đao lóe tia sáng lạnh, chém xuống Long Kình Thiên.
Nhưng khi trường đao mới nâng lên thì Long Kình Thiên chợt động, giống như tên rời dây cung một đấm đánh vào ngực đối phương. Tiếng hét thảm vang lên, người kia bay ngược ra ngoài, co giật vài cái rồi nằm ngay đơ.
Thanh trường đao văng ra rơi xuống đống lửa.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Năm người người đàn ông trung niên bị chấn kinh đứng ngây như phỗng, đầu không kịp phản ứng.
Một người hét lên:
- Ngươi...ngươi dám giết Lục Ngũ?
Nhưng gã mới nói xong thì người trước mặt nhoáng lên, cổ họng kêu rắc một cái bị vặn gãy, người mềm oặt xuống.
Long Kình Thiên nhìn đối phương trợn tòn mắt, vẻ mặt chết không nhắm mắt, cười lạnh nói:
- Không giết các ngươi, chẳng lẽ chờ các ngươi giết ta sao?
Lúc này bốn người kia mới pahnr ứng lại.
Người đàn ông trung niên biểu tình cực kỳ âm trầm, nhìn Long Kình Thiên, lạnh lùng nói:
- Không ngờ ta đã nhìn lầm.
Nói đến đây người đàn ông trung niên vẻ mặt sát khí, nói:
- Chút nữa ngươi sẽ chết vô cùng khó coi, sẽ chết rất thảm!
Người đàn ông trung niên hét to:
- Ra tay!
Phút chốc ba người khác nhào hướng Long Kình Thiên, tay cầm trường đao, trường kiếm vung lên, võ kỹ đánh ra.
Ba người đều là tiên thiên võ sư, thực lực mạnh hơn Mộ Dung Bác, liên hợp đánh ra một kích, xung quanh đao quang kiếm ảnh, kiếm khí gào thét, phong tỏa trên dưới trái phải mỗi góc của Long Kình Thiên.
Người đàn ông trung niên thấy vậy cười lạnh.
Đao kiếm của ba người đều đánh vào thân thể Long Kình Thiên.
- Ha ha, tiểu tử này bị chúng ta đánh trúng rồi!
- Hai tên Lục Ngũ, Trần Quang quá sơ sẩy, lại chết dưới tay tiểu tử này!
Ba người lộ nụ cười.
Nhưng khi họ mới nở nụ cười thì bỗng trước mắt hiện ra hàng loạt chưởng ảnh.
- Đại La Chưởng!
- Tê Thiên Liệt Địa!
Tiếp theo ngực ba người bị trọng kích mãnh liệt. Một tiếng vang trầm đục, ba người bắn ra ngoài, y giáp cả người vỡ thành bốn, năm mảnh thành vô số mảnh vụn tứ tán. Ba người ngã xuống đất thì cả người trần trụi, máu chảy đầy đất.
Long Kình Thiên đáp xuống đất, lạnh lùng nhìn ba người.
Vốn Long Kình Thiên chặn giết ba người này không dễ, tiếc rằng họ quá sơ sẩy, lại không biết cơ thể của hắn phòng ngự mạnh mẽ, nên hắn mới lợi dụng điều này cho ba người một kích trí mệnh.
- Ngươi...ngươi...!
Người đàn ông trung niên nhìn chuyển biến đột ngột, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Long Kình Thiên. Ba thủ vệ của gã liên hợp lại nhưng không thể đánh mở phòng ngự cơ thể của đối phương?
Thân thể đối phương rốt cuộc mạnh tới mức nào?
Chợt trong óc gã lóe tia sáng, nghĩ đến một khả năng, buột miệng nói:
- Con Tử Văn Ma Hạt đó bị ngươi giết?
Long Kình Thiên ngẩn ra, thừa nhận:
- Đúng vậy.
Người đàn ông trung niên mặt trầm xuống, mắt chớp lóe, sau đó nói:
- Vị huynh đệ này, vừa rồi là chúng ta không đúng, chúng ta là người của Nhiếp gia Lạc Vân vương quốc, chuyện này bỏ qua được không?
Long Kình Thiên khá là ngoài ý muốn, không ngờ đối phương là người của Nhiếp gia Lạc Vân vương quốc.
Nhiếp gia của Lạc Vân vương quốc, Long Kình Thiên có nghe Mộ Dung Thiến nói qua, thuộc một trong tứ đại gia tộc Lạc Vân vương quốc, giống như Long gia.
Người đàn ông trung niên thấy biểu tình của Long Kình Thiên thì cơ mặt giãn ra, thầm cười lạnh. Chuyện này đương nhiên sẽ không cho qua, đợi gã làm xong chuyện quay về thì...người đàn ông trung niên nghĩ tới đây mắt lóe sát ý.
Nhưng đúng lúc này, bỗng một quyền kình mạnh mẽ đánh tới. Người đàn ông trung niên kinh ngạc, phản xạ trở tay đánh một đấm cản lại.
*Ầm!*
Một tiếng nổ vang. Người đàn ông trung niên cảm thấy cánh tay phải tê rần, vẻ mặt kinh sợ và tức giận trừng Long Kình Thiên.
- Ngươi...!
Long Kình Thiên cười lạnh. Nếu đối phương là người của Nhiếp gia thì không thể chừa người sống. Hỗn Độn Đại La Thiên vận chuyển, lực hút cường đại phát ra.
Chân khí của đối phương liên miên bất tận chảy vào trong cơ thể Long Kình Thiên.
Người đàn ông trung niên đôi mắt trợn trừng, kinh ngạc rồi chuyển sang kinh khủng, sau đó là vẻ mặt hoảng sợ, tuyệt vọng.
Một lúc sau, nắm tay của Long Kình Thiên rung lên, chấn đứt cánh tay phải người đàn ông trung niên. Gã bay ngược ra ngoài, đập vào đống lửa, đốm lửa văng khắp nơi.
Đốm lửa dính vào quần áo của người đàn ông trung niên, đốt cháy lên.
Người đàn ông trung niên lăn trên mặt đất, gào la, mùi thịt khét bốc lên.
Đợi đối phương dập tắt đốm lửa thì Long Kình Thiên từ từ đi tới.
Người đàn ông trung niên thở hổn hển, yếu ớt nói:
- Xin..xin...ngươi tha...tha cho ta!
Long Kình Thiên cười khẩy:
- Tha cho ngươi?
Nhưng khi Long Kình Thiên định giết chết người đàn ông trung niên thì lòng máy động, tay phải chộp đỉnh đầu đối phương.
Long Kình Thiên nghĩ rằng nếu người đàn ông trung niên này là một quản sự của Nhiếp gia nói không chừng có biết công pháp thuật dị thú Nhiếp gia.
Một lát sau Long Kình Thiên thu tay lại, nhìn người đàn ông trung niên hấp hối, tùy tay đem ngọn lửa thả lên người gã, kết thúc đau khổ.
Long Kình Thiên nhìn xác đốt thành tro tàn, lẩm bẩm:
- Linh Lung Tuyết quả.
Long Kình Thiên không ngờ thông qua linh hồn không thấy được công pháp thuật dị thú ngược lại biết tin tức một loại tên gọi Linh Lung Tuyết quả.
Linh Lung Tuyết quả, loại quả này ngưng tụ lực nguyên thủy thiên địa hình thành, có tác dụng hồi phục nhất định cho vết thương và linh hồn trong cơ thể.
Xử lý sạch sẽ xác người đàn ông trung niên xong Long Kình Thiên nhảy người lên, rời khỏi chỗ cũ, đi hướng Linh Lung Tuyết quả. Long Kình Thiên dựa theo ký ức của người đàn ông trung niên, biết Linh Lung Tuyết quả cách chỗ này không xa.
Vài canh giờ sau, Long Kình Thiên đi tới một sơn cốc, đứng lại.
- Chắc là chỗ này.
Long Kình Thiên đi hướng lối vào sơn cốc, nhưng khi hắn tới nơi thì nhướng mày, yêu khí thật nặng!
Tuy rằng yêu khí này như ẩn như hiện, rất khó phát hiện, có thể lừa được người khác nhưng không thể gạt thần thức của Long Kình Thiên. Hắn do dự một chút rồi tiếp tục đi sâu vào sơn cốc.
Long Kình Thiên dùng mắt ước lượng thì sơn cốc không lớn, phạm vi chỉ khoảng mười mấy dặm.
Trong sơn cốc hoa cỏ thơm ngát, Long Kình Thiên phát hiện tại đây linh khí đậm đặc hơn bên ngoài gấp đôi.
Cả sơn cốc tĩnh lặng đến quái dị.
Long Kình Thiên tập trung tinh thần, chú ý xung quanh, đi tới một cái hồ nước xanh chính giữa sơn cốc.
Theo ký ức của Phong quản sự thì Linh Lung Tuyết quả nằm dưới đáy hồ nước xanh trong sơn cốc này.
Long Kình Thiên càng tới gần hồ nước xanh thì càng cảm giác yêu khí như có như không kia rõ ràng.
Yêu khí phát ra từ hồ nước xanh.
Long Kình Thiên nhìn hồ nước xanh, mắt chớp lóe, dưới đáy hồ tồn tại cái gì mà yêu khí nặng đến vậy.
Mặt hồ nước xanh biếc, sóng gợn lăn tăn, rất bình tĩnh.
Một lát sau Long Kình Thiên vận chuyển công pháp phá mặt hồ, lặn xuống đáy hồ.
Mặc kệ bên dưới tồn tại cái gì, Long Kình Thiên quyết định lặn xuống xem thử.