Thời gian trôi đi, đệ tử và trưởng lão Yêu Vương Tông, Hàn Linh Tông Vu Quỷ Tông chết dần trong tay đồng môn của mình.
Thất Tình Sát Tuyệt Trận tuy giam cầm chúng nhân Yêu Vương Tông ở trong nhưng không ngăn cách âm thanh và mùi vị ở bên trong.
Tiếng kêu thảm không ngừng vang vọng trong đại điện, từng trận khí tanh bay ra kích thích thần kinh của chúng nhân trong đại điện.
Tiếng gầm thét phẫn nộ của Yêu Thương cũng không ngừng vang lên.
Nhưng mặc cho hắn có gầm thét thế nào thì cũng chỉ biết giương mắt nhìn từng đệ tử chết trước mặt mình.
Không lâu sau, toàn bộ đệ tử Thánh Cấp của Yêu Vương Tông và hơn một nửa trưởng lão Thánh Cấp đã chết.
Còn những đệ tử Yêu Vương Tông nghe tiếng vội đến thì căn bản không thể vào đại điện. Long Kình Thiên đã bày cấm chế cả rồi.
Thấy thế, tông chủ, trưởng lão các tông phái đứng sau Long Kình Thiên đều run rẩy, kinh hoàng, nhưng không ai dám lên tiếng, dù là mấy người Bằng Chinh, đã mấy lần định nói nhưng rồi lại thôi.
Bên trong Thất Tình Sát Tuyệt Đại Trận, đệ tử các tông phái vẫn tàn sát lẫn nhau.
Còn Hứa Tam đã đi theo Long Kình Thiên thì được hắn kéo ra đại trận từ lâu.
Hứa Tam nhìn trận tàn sát kia cũng thấy lạnh run người.
Cuối cùng trong đại trận chỉ còn lại những cường giả từ Thần Cấp trở lên của Yêu Vương Tông, Hàn Linh Tông và Vu Quỷ Tông.
Máu tươi nhuộm đỏ đại điện.
Bên trong đại trận xác ngươi chất như núi.
Long Kình Thiên không cho đại trận ngừng lại.
Hắn tin rằng, có màn máu tanh kia, những tông môn đã đồng ý lập hắn làm minh chủ như Âm Sát Tông, Nhất Kiếm Tông sẽ biết nên làm thế nào.
Đây chính là sự uy hiếp tốt nhất.
Một lát sau Long Kình Thiên thấy cũng tạm được rồi, hai tay vung lên, ánh sáng bảy màu trong đại trận biến mất, mấy người phó tông chủ Yêu Thừa, Vu Lý, Mộng Linh và các thái thượng trưởng lão đều ngừng tay.
Bọn Vu Lý ngừng công kích, đầu óc tỉnh táo trở lại, nhìn đống thi thể ở xung quanh thì sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy kinh hoàng.
- Minh chủ, ta đồng ý tôn người là minh chủ, cầu xin người thả ta ra. Ta không muốn chết. Ta đã tu luyện mấy nghìn năm, trải qua bao khổ ải mới đạt đến Thần Cấp, ta không muốn chết, cầu xin người tha mạng!
Đột nhiên một vị thái thượng trưởng lão của Vu Quỷ Tông hướng về Long Kình Thiên quỳ xuống, sắc mặt kinh hoàng khóc lóc cầu xin.
Lúc này thân phận hay thể diện chẳng là gì nữa, nếu chết rồi thì cần những thứ đó làm gì.
- Được, ngươi mở linh hồn hải ra.
Long Kình Thiên sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Vị thái thượng trưởng lão này tuy nghi hoặc nhưng vẫn làm theo. Long Kình Thiên chi tay, một đạo kim quang chui vào đầu trưởng lão.
- Vừa rồi ta đã trồng tín ngưỡng chủng tử vào linh hồn hải của ngươi. Sau này ngươi trung thành thì không sao cả, nhưng nếu có dị tâm, dám phản bội ta thì sẽ bị tín ngưỡng chủng tử phản phệ, sống không bằng chết!
Long Kình Thiên nói.
Vị thái thượng trưởng lão đó toát mồ hôi lạnh, dập đầu liên hồi:
- Minh chủ, không dám, thuộc hạ vạn lần không dám, nhất định một lòng trung thành!
Rồi Long Kình Thiên lại chỉ tay, hai đạo kim quang chui vào người trưởng lão kia.
Đây là Thần Cấp đỉnh giới công pháp và thần khí tinh thuần.
Long Kình Thiên nói.
Thái thượng trưởng lão Vu Quỷ Tông cuồng hỷ:
- Đa tạ minh chủ! Đa tạ minh chủ!
Long Kình Thiên giơ tay cách không kéo hắn ta ra khỏi đại trận.
Có vị thái thượng trưởng lão Vu Quỷ Tông dẫn đầu, những thái thượng trưởng lão khác cũng bắt đầu cầu xin Long Kình Thiên.
Bốn người Yêu Thương, Yêu Thừa, Vu Lý, Mộng Linh thấy vậy sắc mặt tối đen đến cực điểm.
- Các ngươi dám phản bội ta!
Yêu Thương gầm lên chỉ bốn thái thượng trưởng lão Yêu Vương Tông, mắt tràn ngập sát ý.
Đối mặt với tiếng gầm đó, bốn người kia run rẩy, cúi đầu không dám nhìn Yêu Thương.
Nhưng một người bỗng lấy can đảm, nhìn thẳng vào Yêu Thương:
- Yêu Thương, ngươi nói thật khó hiểu. Bọn ta đi theo minh chủ, cùng là một phần của các tông môn trong nam vực, lấy đâu ra cái gọi là phản bội? Hơn nữa minh chủ thần công cái thế, thần uy vô địch, say này nhất định sẽ soái lĩnh nam vực chúng ta thống nhất Ma Thần Chiến Trường!
Yêu Thương không ngờ lại có người dám cãi lại mình, hắn phẫn nộ tung quyền ra.
- Vô Lượng Thần Quyền! Cửu trùng dung hợp, sơn bằng địa liệt!
Không ngờ một thái thượng trưởng lão lại dám cãi lại hắn!
Giết!
Nhất định phải giết hắn!
Trong đầu Yêu Thương chỉ còn một suy nghĩ ấy.
Nhưng hắn vừa mới tung quyền thì Long Kình Thiên cũng tung quyền chặn lại. Long Kình Thiên nói với vị trưởng lão kia:
- Yên tâm, đã đi theo ta thì mạng các ngươi là của ta, không ai có thể lấy đi được!
Đây là Long Kình Thiên muốn nói tất cả những ai đi theo hắn đều sẽ rất an toàn.
Thái thượng trưởng lão kia mừng rỡ cúi tạ Long Kình Thiên, cảm kích đến sụt sùi.
Yêu Thương vừa kinh vừa nộ, sát ý với Long Kình Thiên lên đến cực điểm.
- Long Kình Thiên, Yêu Thương ta thề, rồi cũng sẽ có ngày đích thân ta chặt ngươi thành trăm mảnh!
Sát ý, nộ ý bạo phát từ người Yêu Thương, hình thành vô số oán linh xung quanh người hắn.
Long Kình Thiên cười khảy:
- Vậy sao? Nhưng đáng tiếc ngươi không có cơ hội rồi.
Rồi bốn vị thái thượng trưởng lão Yêu Vương Tông cũng theo Long Kình Thiên.
Hắn cũng ban Thần Cấp đỉnh giới công pháp và thần khí tinh thuần.
Sau đó là đến hai thái thượng trưởng lão Vu Quỷ Tông, cuối cùng là ba thái thượng trưởng lão của Hàn Linh Tông.
Vậy là Long Kình Thiên đã thu phục được chín vị Thần Cấp!
Chín Thần Cấp cường giả!
Bằng Chinh và Chung Mục nhìn chín Thần Cấp thái thượng trưởng lão của Yêu Vương Tông, Vu Quỷ Tông và Hàn Linh Tông đứng phía sau Long Kình Thiên cung kính như những con chó giữ nhà, sắc mặt sáng tối bất định.
Họ không ngờ sự tình lại diễn biến thế này.
Tuy họ tôn Long Kình Thiên là minh chủ, nhưng cũng không muốn thấy thế lực Long Kình Thiên lại mạnh như thế.
Nhưng bây giờ sự việc đã không như họ mong muốn rồi.
Còn Vu Lý, Mộng Linh thấy các thái thượng trưởng lão thi nhau đầu hàng Long Kình Thiên thì cũng phẫn nộ cực điểm nhưng không biết ngăn cản thế nào, chỉ có thể giương mắt nhìn.