Tử Thiên Long Hoàng thấy Lục Dực Tử Phụng là nữ thì cũng có phần ngạc nhiên.
Đứng trước ánh mắt của ba người bọn Long Kình Thiên, Lục Dực Tử Phụng có chút thiếu tự nhiên.
- Được rồi, ngươi ngồi xuống, vận chuyển công pháp, đợi lát ta trị thương giúp ngươi, đừng phản kháng.
Long Kình Thiên nói.
Lục Dực Tử Phụng chần chừ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, ngồi xuống rồi vận chuyển công pháp riêng có của mình, chỉ là trong lòng nàng có chút nghi hoặc.
Thương thế của nàng không phải bình thường.
Cánh tay phải bị thương là chuyện nhỏ, nhưng nàng đã trúng phải u linh đao khí của U Linh Tông. U linh khí trong đao khí đã xâm nhập vào cơ thể nàng.
Nếu không loại bỏ u linh khí thì rất khó trị khỏi thương thế.
Nhưng người thanh niên kia chỉ là Tông cấp cường giả, liệu có loại bỏ được u linh khí không?
Nàng vận chuyển công pháp trong sự nghi hoặc.
Sau khi nàng vận chuyển công pháp không lâu thì đột nhiên một đạo lực lượng bất ngờ chui vào trong cơ thể, nàng định đẩy nó ra thì nhớ lời của Long Kình Thiên, lưỡng lự một chút rồi mặc cho nó chui vào mọi nơi trong kinh mạch.
Cùng với việc vận chuyển công pháp, nàng mừng rỡ nhận ra những nơi luồng năng lượng kia đi qua, thứ u linh khí đến nàng cũng khó lòng loại bỏ đã tiêu tan, thương thế đang hồi phục với tốc độ kinh người.
Không chỉ như vậy, Phụng Hoàng chân khí của nàng dường như đang được nâng lên.
Cửu Vĩ Thiên Miêu và Tử Thiên Long Hoàng ở bên cạnh lặng yên nhìn Long Kình Thiên trị thương cho Lục Dực Tử Phụng.
Đương nhiên họ không hề hoài nghi hay lo lắng về việc liệu Long Kình Thiên có trị thương được cho Lục Dực Tử Phụng không.
Sau hai giờ, Long Kình Thiên thu hai tay về, thở ra một luồng khí độc, mồ hôi lấm tấm trên trán, sắc mặt hơi tái đi.
- Lão đại có sao không?
Cửu Vĩ Thiên Miêu và Tử Thiên Long Hoàng tiến tới hỏi.
Long Kình Thiên không nói chỉ lắc đầu, rồi lấy một viên đan dược ra uống, ngồi xuống điều tiết hơi thở, một lúc sau mới đứng dậy.
Long Kình Thiên đứng dậy không lâu thì Lục Dực Tử Phụng cũng mở mắt ra, gương mặt đầy vẻ mừng rỡ, thương thế của nàng đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Lục Dực Tử Phụng đứng dậy, nhìn về Long Kình Thiên, miệng mở ra có phần chần chừ.
- Nếu không có chủ nhân thì ngươi đã bị U Linh Tông giết lâu rồi, ngươi chắc cũng nghĩ được hậu qua khi bị U Linh Tông giết chứ? Chủ nhân đã cứu còn chữa thương cho ngươi. Giờ ngươi nên thực hiện lời hứa rồi, coi chủ nhân là chủ!
Tử Thiên Long Hoàng thấy thế nói.
Trước đó tông chủ U Linh Tông hiểu nhầm Lục Dực Tử Phụng đồng ý yêu cầu của hắn, nhưng thực ra Lục Dực Tử Phụng nói với Long Kình Thiên.
- Bái kiến chủ nhân!
Lục Dực Tử Phụng trầm mặc một lúc rồi tiến lên phía trước quỳ chào Long Kình Thiên.
Nếu Tử Thiên Long Hoàng là Cổ Thần cường giả cũng nhận người thanh niên kia là chủ vậy thì nàng nhận cũng chẳng có gì là không được.
Tuy nàng không rõ thân phận của người thanh niên này nhưng từ việc đối phương loại bỏ được u linh khí, trị khỏi thương thế cho nàng là hiểu hắn đâu phải đơn giản.
- Đứng lên đi!
Long Kình Thiên nói.
Lúc này Lục Dực Tử Phụng đứng dậy.
- Thật ra, ngươi được theo chủ nhân là phúc phận và may mắn của ngươi đây. Không phải ai cũng được đâu.
Tử Thiên Long Hoàng nói tiếp.
Lục Dực Tử Phụng nhíu mày.
Phụng Hoàng Tộc là yêu thú cấp cao, nàng lại là chủng tộc có thiên phú mạnh nhất trong Phụng Hoàng Tộc, với nàng mà nói thì phải là hắn ta may mắn vì có nàng theo mới phải.
Nhưng vị Cổ Thần cường giả kia lại nói ngược lại.
Người thanh niên kia dù thân phận có không đơn giản nhưng không đến mức khoa trương thế chứ?
Lục Dực Tử Phụng trong lòng không thoải mái nhưng cũng không phản bác.
Nhìn thần sắc là Long Kình Thiên biết suy nghĩ của Lục Dực Tử Phụng. Luc snày Cửu Vĩ Thiên Miêu nói:
- Lão đại, vậy chúng ta đi tìm Cửu Sắc Hoa luôn nhé?
Tìm Cửu Sắc Hoa mới là mục đích chính của chuyến đi lần này.
- Các ngươi muốn tìm Cửu Sắc Hoa?
Lúc này Lục Dực Tử Phụng ngẩng lên ngạc nhiên.
Ba người Long Kình Thiên nhìn nàng.
- Đúng vậy.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói.
- Ta vốn dĩ cũng đến Ảo Ảnh Cốc để tìm Cửu Sắc Hoa.
Lục Dực Tử Phụng nói.
- Ngươi cũng tìm Cửu Sắc Hoa?
Cửu Vĩ Thiên Miêu ngạc nhiên.
Long Kình Thiên thì không, chỉ nói:
- Thương thế trước đó của ngươi là do Ma Tộc gây ra đúng không? Vì thế ngươi mới tìm Cửu Sắc Hoa để loại bỏ Cửu Âm Ma Khí?
Lục Dực Tử Phụng gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Long Kình Thiên.
Vừa rồi Long Kình Thiên không chỉ loại bỏ u linh khí mà còn loại bỏ luôn Cửu Âm Ma Khí mà cường giả Ma Tộc để lại trong cơ thể nàng.
Cửu Âm Ma Khí, chỉ có Cửu Sắc Hoa mới loại bỏ được.
Nàng đến Ảo Ảnh Cốc để tìm kiếm, không ngờ chưa tìm được Cửu Sắc Hoa thì bị bọn U Linh Tông vây công. Cứ nghĩ đến chúng là hai mắt nàng lại tràn đầy sát ý.
- Chúng ta ra ngoài trước đã.
Long Kình Thiên nói.
Lục Dực Tử Phụng vẫn chưa kịp hiểu ý của Long Kình Thiên thì thấy cảnh vật thay đổi và xuất hiện ở trong Ảo Ảnh Cốc.
Lục Dực Tử Phụng nhìn lên trời thì thấy một ngọn kim tháp, rồi nó biến nhỏ lại rơi vào bàn tay Long Kình Thiên.
- Cái này…Chúng ta vừa ở trong ngọn tháp này?
Dường như nghĩ ra đều gì, Lục Dực Tử Phụng buột miệng nói, vẻ mặt đầy khó tin.
Vì vừa rồi Tử Thiên Long Hoàng kích sát trưởng lão của U Linh Tông, nàng lại ngạc nhiên khi Tử Thiên Long Hoàng là Cổ Thần cường giả, rồi Long Kình Thiên lại trị thương cho, nhất thời không để ý Long Kình Thiên làm thế nào cứu mình, càng không để ý đến hoàn cảnh bên ngoài.
Giờ nàng mới nghĩ tới vấn đề quan trọng này.
- Không sai.
Long Kình Thiên nói.
Ngọn tháp này dung nạp được người sống?
Lục Dực Tử Phụng thấy Long Kình Thiên xác nhận thì vẻ mặt chẳng khác mấy so với Cửu Vĩ Thiên Miêu và Tử Thiên Long Hoàng trước đó. Tuy nàng không dám tin nhưng sự việc rõ ràng đã nhìn thấy, không thể không tin được.
- Ngọn tháp này…ngươi có từ đâu vậy?
Lục Dực Tử Phụng không kìm được hỏi.
Tuy hỏi có phần đường đột nhưng nàng vẫn không kìm nén được.
Dường như chưa từng thấy trên Thiên Man Đại Lục có món vũ khí nào có thể dung nạp người sống. Ít nhất thì nàng chưa từng được nghe thấy.
- Từ đâu?
Cửu Vĩ Thiên Miêu nghe thế thì cười:
- Đây là do đích thân chủ nhân luyện chế ra.
Lục Dực Tử Phụng hỏi như vậy khiến Cửu Vĩ Thiên Miêu có phần không thoải mái, cứ như ngọn kim tháp kia không phải của Long Kình Thiên vậy.
Cửu Vĩ Thiên Miêu không chú ý tới việc nàng không dùng ngữ khí tôn trọng để gọi Long Kình Thiên.
- Cái gì? Hắn…hắn luyện chế?
Lục Dực Tử Phụng chấn kinh nhìn Long Kình Thiên.
Lúc này Tử Thiên Long Hoàng nhìn nàng, cười khảy:
- Sau này chú ý xưng hô, phải gọi là chủ nhân!
- Chúng ta đi thôi, tìm Cửu Sắc Hoa.
Long Kình Thiên nói rồi bay vào trong cốc, Cửu Vĩ Thiên Miêu và Tử Thiên Long Hoàng theo sau.
Sắc mặt Lục Dực Tử Phụng thay đổi liên tục, khựng một chút rồi cũng theo sau. Chỉ là nhìn thân ảnh Long Kình Thiên nàng vẫn không che giấu nổi sự chấn kinh.