Mục lục
[Dịch] Thiên Tôn Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Long, Long Kình Thiên huynh đệ.

Người lùn Vi Ân hoa tay múa chân, không biết nên nói gì.

Chuyện hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của người lùn Vi Ân.

Long Kình Thiên xua tay nói:

- Nhị trưởng lão tộc người lùn ngươi đến đây rốt cuộc muốn cái gì chắc ngươi cũng đoán được.

Người lùn Vi Ân gật đầu. Khi Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa nói muốn thu Long Kình Thiên làm đồ đệ thì người lùn Vi Ân đã đoán ra ý định của gã, nên mới

thấy có lỗi với Long Kình Thiên.

Nhưng Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa tức giận phẩy tay áo rời đi, người lùn Vi Ân thầm lo lắng, sợ sau này bị Nhị trưởng lão giận chó đánh mèo mình.

Long Kình Thiên trầm ngâm nói:

- Sau luyện khí đại tái lần này theo ta thấy ngươi rời khỏi tộc người lùn đi.

Người lùn Vi Ân giật mình, ngẩng đầu hỏi:

- Rời khỏi tộc người lùn ư?

Long Kình Thiên gật đầu, tay lóe ánh sáng, ném một không gian giới chỉ cho người lùn Vi Ân.

Long Kình Thiên nói:

- Bên trong có một ức Nguyên Dương đan và một bản công pháp tu luyện, một bản bí tịch luyện khí.

Người lùn Vi Ân giật mình, trợn to mắt:

- Một ức Nguyên Dương đan! Cái này, Long Kình Thiên huynh đệ, ta, ta không thể!

Long Kình Thiên xua tay cản lại người lùn Vi Ân từ chối, nói:

- Ngươi không cần nói gì, một ức Nguyên Dương đan không là gì với ta.

Người lùn Vi Ân không biết thứ giá trị thật sự trong không gian giới chỉ là bản công pháp tu luyện, bí tịch luyện khí.

Người lùn Vi Ân im lặng, cúi cùng gật đầu, cầm không gian giới chỉ ra khỏi thạch thất.

Long Kình Thiên nìn bóng lưng của người lùn Vi Ân, Vi Ân có thiên phú không tệ, hai người xem như quen biết, đến lúc này gã đạt tới thành tựu nào thì phải xem tạo hóa của gã.

Cửu Vĩ Thiên Miêu cười nói:

- Đại ca, nếu mới rồi Vi Ân biết ngươi cho hắn bộ công pháp kia có uy lực còn lớn hơn Tử Lôi Bá Thiên quyết đấu giá trong Phong Vân thương hội thì chắc bị hù sợ

không dám nhận luôn.

Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch cẩn thận hỏi:

- Chủ nhân, còn bí tịch luyện khí?

Long Kình Thiên cười nói:

- Yên tâm, không thiếu phần các ngươi.

Long Kình Thiên nói xong tay chợt lóe, lấy ra hai bộ bí tịch luyện khí ném cho Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu.

Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu vẻ mặt mừng như điên.

Lúc này, Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa rời khỏi nhà người lùn Vi Ân, trên đường đi nhớ lại tình hình lúc ở trước mặt Long Kình Thiên, càng nghĩ càng giận, sát ý trong mắt gã càng đậm.

- Sư phụ, tiểu tử tóc đen kia thật khi dễ người!

Nhị đệ tử của Vi Hoa đi theo sau lưng kiềm không được tức giận nói:

- Hơn nữa hắn dám ở trong chủ thành tộc người lùn chúng ta đánh bị thương đại sư huynh, bị thương đệ tử tộc người lùn, cái này là không để ngươi vào mắt, không để

mắt tộc người lùn chúng ta!

Nhưng nhị đệ tử của Vi Hoa mới nói xong đã bị Vi Hoa tát cho bạt tai.

Nhị đệ tử của Vi Hoa bụm mặt, ngơ ngác nhìn.

Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa đôi mắt tức giận như muốn giết người trừng gã:

- Cái này còn cần ngươi nói sao?

Nhị đệ tử của Vi Hoa sợ quá vội nói:

- Vâng, là đồ nhi lắm miệng, đồ nhi lắm miệng!

Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa hừ lạnh một tiếng, nhìn đại đệ tử vẫn đang hôn mê, lòng càng giận hơn.

Nhị đệ tử của Vi Hoa cẩn thận nhìn gã, hỏi:

- Sư, sư phụ, chúng ta...?

Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa gầm lên:

- Đi!

Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa xoay người rời đi.

Nhị đệ tử của Vi Hoa bị hù vội dìu đại đệ tử theo sau lưng gã, bây giờ không dám hỏi nhiều, sợ chọc giận gã.

Một lát sau Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa trở lại đại sảnh nghị sự của tộc người lùn.

Trên đại sảnh nghị sự, tộc trưởng tộc người lùn Vi Nguyên, Đại trưởng lão Vi Hải, chấp háp trưởng lão Vi Trang, cùng các trưởng lão tộc người lùn khác đều ngồi đó.

Bọn họ thấy Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa sắc mặt âm trầm thì ngây ra.

Tam trưởng lão tộc người lùn Vi Hàn đứng dậy hỏi:

- Vi Hoa trưởng lão, ngươi đây là?

Tam trưởng lão tộc người lùn Vi Hàn nhìn hai đệ tử sau lưng Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa.

Đại đệ tử của Vi Hoa vẫn đang trong trạng thái hôn mê, được nhị đệ tử dìu.

Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa không đáp lời, đi xuống ngồi phịch trên ghế, không nói tiếng nào, ghế kêu răng rắc, có thể thấy gã ngồi mạnh cỡ nào.

Tộc trưởng tộc người lùn Vi Nguyên ngồi đó nhướng mày, lại nhìn nhị đệ tử của Vi Hoa, hỏi:

- Vi Sơ, ngươi nói đi, có chuyện gì? Đại sư huynh của ngươi bị ai đánh thương?

Tuy tộc trưởng tộc người lùn Vi Nguyên đã đoán được có liên quan đến thanh niên tóc đen.

Nhị đệ tử Vi Sơ ấp úng nói:

- Là... Là...

Nói tới đây nhị đệ tử Vi Sơ đổi giọng, yếu yếu nói:

- Đệ tử không biết.

Đám tộc trưởng tộc người lùn Vi Nguyên ngạc nhiên:

- Không biết?

Nhị đệ tử Vi Sơ cúi đầu.

Nhị đệ tử Vi Sơ đúng là không biết ai tổn thương đại sư huynh của gã, ngay cả sư phụ gã, Vi Hoa là đế cấp ngũ tầng còn nhìn không thấy nói gì đến tông cấp nho nhỏ như gã.

Nhị đệ tử Vi Sơ không biết nên nói sao.

Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa ngẩng đầu, mấp máy môi.

Tộc trưởng tộc người lùn Vi Nguyên gằn giọng:

- Vi Hoa trưởng lão, đến cùng là chuyện gì?

Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa do dự một chút, bất đắc dĩ thấp giọng nói ra sự việc.

Dù Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa nói hơi khác đi nhưng đại khái giống nhau, chẳng qua Vi Hoa phóng đại Long Kình Thiên huênh hoang, cuồng vọng.

- Cuồng phong!

Nghe Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa nói xong, đầu tiên là Tam trưởng lão tộc người lùn Vi Hàn kiềm không được đứng bật dậy, tay vỗ lên bàn, hằn dấu tay to trên bàn đá.

- Cái này căn bản là khiêu khích, gây gấn với tộc người lùn chúng ta, tộc trưởng, bây giờ chúng ta đi bắt tiểu tử này!

Một trưởng lão tộc người lùn khác cũng đứng dậy, tức giận nói:

- Đúng vậy. Trước tiên bắt tiểu tử này, tước đoạt tư cách dự thi của hắn!

Đại trưởng lão Vi Hải ngồi một bên quạt gió:

- Hai người này là tiểu tử Vi Ân mang về, cho nên không chỉ bắt hai người này mà còn bắt luôn tiểu tử Vi Ân. Hơn nữa hắn tư thông người ngoài, đánh bị thương đệ tử

trong tộc, ta thấy nên trị Vi Ân tội phản tộc.

Tội phản tộc?

Các trưởng lão tộc người lùn ngồi đây nghe Đại trưởng lão Vi Hải nói vậy thì biểu tình quái dị.

Tội phản tộc, đây là tội nặng nhất.

Người lùn Vi Ân chỉ là mang hai người Long Kình Thiên về nhà, người ta không phải do gã đánh bị thương.

Nếu trị tội thì tối đa là đánh đòn.

Chấp pháp trưởng lão Vi Trang kiềm không được cười lạnh nói:

- Tội phản tộc? Vi Hải trưởng lão, ngươi là chấp pháp trưởng lão hay là ta? Ai không biết Vi Ân và nhi tử của ngươi có quan hệ xấu, bây giờ ngươi rõ ràng là công báo

tư thù, mệt ngươi đường đường là Đại trưởng lão, nói ra không sợ người ta cười chê!

Đại trưởng lão Vi Hải biểu tình khó xem:

- Ngươi...!

Trưởng lão Vi Trang không để ý đến Đại trưởng lão Vi Hải, quay đầu nói với đám Nhị trưởng lão tộc người lùn, Vi Hoa:

- Lúc trước ta đã khuyên các ngươi đừng có ý định gì với bọn họ, các ngươi thật sự cho rằng hai người kia đơn giản sao? Vi Hoa trưởng lão, ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy hai người kia có tu vi gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK