Bởi vì Ma Tộc cũng không có tiến công Tinh vực Bất Hủ, cho nên tinh không Tinh vực Bất Hủ cũng vẫn là một mảnh trống rãi, u tĩnh.
Long Kình Thiên mang theo đám người Tử Thiên Long Hoàng đi tới Tinh vực Bất Hủ, lăng lập giữa tinh không, lại dừng chân lại, nhìn về phía tinh không mênh mông của Tinh vực Bất Hủ, cặp mày khẽ nhíu lại.
Tuy rằng hắn đã biết được Nguyên Tôn kia chính là Phủ chủ của Bất Hủ Thần Phủ, hơn nữa cũng biết hai người Hứa Vũ Quân, Hắc Long đã rơi vào trong tay Nguyên Tôn kia, nhưng mà điều đó cũng không có nghĩa là hai người Hứa Vũ Quân, Hắc Long hiện tại đang ở Bất Hủ Thần Phủ.
Từ lúc hai người Hứa Vũ Quân, Hắc Long bị bắt cho đến bây giờ, cũng chỉ mới có khoảng nửa ngày mà thôi. Nguyên Tôn kia cho dù muốn đem hai người quay về Bất Hủ Thần Phủ, cũng còn đang trên đường đi.
Long Kình Thiên tự nhiên không thể mù quáng chạy tới Bất Hủ Thần Phủ chờ đợi Nguyên Tôn kia quay về Bất Hủ Thần Phủ, bởi vì thời gian qua càng lâu, hai người Hứa Vũ Quân, Hắc Long sẽ càng bị nguy hiểm.
Cho nên Long Kình Thiên phải nhân lúc trước khi Nguyên Tôn quay về Bất Hủ Thần Phủ đem hắn chặn lại, giải cứu Hứa Vũ Quân cùng với Hắc Long.
Hơn nữa Bất Hủ Thần Phủ khác với Vực Chủ Phủ Tinh vực Xích Thành, cường giả Thiên Thần rất nhiều. Nếu như Nguyên Tôn đem hai người Hứa Vũ Quân, Hắc Long quay về đến Bất Hủ Thần Phủ, đến lúc đó Long Kình Thiên có muốn cứu cũng rất khó khăn.
Long Kình Thiên còn chưa có cuồng vọng đến mức tự nhận với thực lực hiện tại của mình có thể chống lại Bất Hủ Thần Phủ.
Đám người Tử Thiên Long Hoàng, Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn thấy Long Kình Thiên trầm tư, cũng không dám mở miệng quấy nhiễu, yên lặng chờ đợi.
Đúng lúc này, trong lòng Long Kình Thiên chợt động, đem cái Vạn Bảo Thần Lệnh kia lấy ra. Nếu như cái Vạn Bảo Thần Lệnh còn lại vẫn còn ở trên người Hứa Vũ Quân, như vậy, bằng vào cái Vạn Bảo Thần Lệnh này, liền có thể cảm ứng được đại khái vị trí của Hứa Vũ Quân.
Long Kình Thiên vận chuyển tiên linh khí trong cơ thể mình, rót vào bên trong Vạn Bảo Thần Lệnh. Trong Vạn Bảo Thần Lệnh, từng cái từng cái đồ án không ngừng lóe ra những luồng quang mang không thôi.
Long Kình Thiên đem tâm thần chìm vào trong lệnh phù, rất nhanh, hắn liền cảm ứng được một phiến tinh không nơi có cái Vạn Bảo Thần Lệnh khác đang tồn tại.
Một lúc sau, Long Kình Thiên đem tâm thần thu hồi lại, phân biệt phân hướng một chút, sau đó mang theo đám người Tử Thiên Long Hoàng, Cửu Vĩ Thiên Miêu hướng về phía chính Nam mà bay nhanh đi.
Một đường bay nhanh tới, thế nhưng Long Kình Thiên lại cảm giác được cái Vạn Bảo Thần Lệnh kia lại càng ngày càng xa hơn. Hiển nhiên, cái Vạn Bảo Thần Lệnh kia đang di động, hẳn là Nguyên Tôn kia đồng dạng cũng mang theo hai người Hứa Vũ Quân, Hắc Long bay đi. Chẳng qua tốc độ của Nguyên Tôn này so với Long Kình Thiên thì nhanh hơn không ít.
Tuy rằng hiện tại Long Kình Thiên đã khôi phục lại thực lực Bán Tiên, nhưng mà tốc độ của hắn cũng chỉ có thể so sánh với cường giả Thiên Thần Tam trọng mà thôi.
Mà Nguyên Tôn kia, hẳn là cường giả Thiên Thần Ngũ trọng Đỉnh phong hoặc là Thiên Thần Lục trọng!
Long Kình Thiên cảm ứng được vị trí của cái Vạn Bảo Thần Lệnh kia, không ngừng bay nhanh tới. Rốt cuộc khoảng một ngày sau, cái Vạn Bảo Thần Lệnh kia cũng không hề di động nữa, đã ngừng lại. Chẳng qua, đối phương dừng lại cũng không bao lâu, khoảng chừng mười phút sau, cái Vạn Bảo Thần Lệnh kia lại tiếp tục di động.
Cứ như vậy, Long Kình Thiên cứ một đường truy đuổi. Mấy ngày sau, liền đã rời khỏi Tinh vực Bất Hủ, đi tới một phiến Tinh vực khác.
Bởi vì trên đường đi, đối phương cứ cách một khoảng thời gian thì dừng lại, tuy rằng mỗi lần dừng lại cũng không bao lâu, những mà cũng khiến cho khoảng cách giữa Long Kình Thiên với Vạn Bảo Thần Lệnh kia càng ngày càng gần hơn.
Mười sáu ngày sau…
Long Kình Thiên đột nhiên hướng về phía một cái Vị diện của một phiến Tinh vực tên là Ngũ Trữ mà bay nhanh tới.
Cái Vị diện này thật sự rất lớn, hơn nữa khiến cho Long Kình Thiên giật mình chính là linh khí bên trên cái Vị diện này cực kỳ dư thừa, thậm chí còn nồng đậm hơn trong Thánh Cảnh của Võ Thần Điện lúc trước nữa.
Thánh Cảnh của Võ Thần Điện chính là trải qua sự cải tạo của vô số cường giả Võ Thần Điện, khiến cho linh khí dư thừa, cái này cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà một cái Vị diện bình thường lại cũng như thế, cái này khiến cho người ta phải giật mình.
Sau khi Long Kình Thiên đi vào trong cái Vị diện này, liền đem đám người Tử Thiên Long Hoàng hướng về phía Bắc Vị diện mà bay thẳng tới.
Trải qua hơn mười ngày không ngừng đuổi theo, rốt cuộc cũng bắt kịp đối phương.
Dựa theo sự cảm ứng của Long Kình Thiên, cái Vạn Bảo Thần Lệnh kia chính là đang ở phía Bắc của cái Vị diện này.
o0o
Trong lúc Long Kình Thiên đang hướng về phía Bắc của Vị diện mà bay đến, thì bên trong một cái phủ viện lớn của một tòa thành trì khổng lồ ở phía Bắc Vị diện, Nguyên Tôn đang ngồi ở bảo tọa đại điện. Ngay bên dưới đại điện có một gã trung niên nhân đang đứng. Gã trung niên nhân này lưng hổ eo gấu, dáng người cực kỳ cao lớn, ít nhất cũng hơn hai thước. Hơn nữa càng hấp dẫn sự chú ý của người khác chính là hai cánh tay của hắn, so với người khác còn lớn hơn gần gấp đôi.
Khí thế trên người trung niên nhân này cực mạnh, dựa theo khí thế mà xét, không hề nghi ngờ chính là một cường giả Thiên Thần. Chẳng qua lúc này hắn đứng trước mặt Nguyên Tôn, lại khẽ cúi đầu, thần thái cung kính.
- Thiên Hùng, chuyện mà ta bảo ngươi điều tra, đã điều tra đến đâu rồi?
Nguyên Tôn mở miệng hỏi.
- Hồi bẩm Phủ chủ, lần này Ma Tộc tiến công Tinh vực Xích Thành, hẳn là có quan hệ với Thái Hư Thần Phủ!
Trung niên nhân hồi đáp. Theo cách xưng hô của hắn với Nguyên Tôn, có thể thấy gã trung niên nhân này hẳn là người của Bất Hủ Thần Phủ, hơn nữa còn là một vị Thái thượng Trưởng lão của Bất Hủ Thần Phủ.
- Cái gì? Thái Hư Thần Phủ?
Nguyên Tôn nghe được câu trả lời của trung niên nhân, vẻ mặt kích động, không khỏi đứng thẳng dậy, hai mắt phát ra quang mang sáng ngời:
- Ngươi khẳng định là có quan hệ với Thái Hư Thần Phủ sao?
Thái Hư Thần Phủ này là cái gì, thế nhưng lại có thể khiến cho Nguyên Tôn thân là Phủ chủ của Bất Hủ Thần Phủ cũng có thể kích động thất thố như vậy?
Trung niên nhân Thiên Hùng hồi đáp:
- Đúng vậy, Phủ chủ! Thuộc hạ dựa theo những tư liệu tra xét được mà suy đoán, thì lần này Ma Tộc tiến công Tinh vực Xích Thành, có chín thành là cùng với Thái Hư Thần Phủ có quan hệ!
Thiên Tôn nghe vậy, ngửa mặt lên trời ha ha cười rộ một trận, tiếng cười chấn động:
- Thái Hư Thần Phủ, Thái Hư Thần Phủ, rốt cuộc ngươi cũng sắp xuất hiện rồi!
Trung niên nhân Thiên Hùng đứng thẳng người dưới đại điện.
- Ngươi làm được lắm!
Nguyên Tôn ngừng cười, xuất ra một cái bình ngọc, ném về phía trung niên nhân, nói:
- Bên trong có một khỏa Ngọc Thanh Thần Đan!
Trên mặt trung niên nhân Thiên Hùng mừng rỡ:
- Tạ ơn Phủ chủ!
Nguyên Tôn gật đầu:
- Ngươi tiếp tục chú ý phương diện Tinh vực Xích Thành một chút!
- Vâng, Phủ chủ!
Thiên Hùng hồi đáp, chần chừ một lúc, chợt nói:
- Lần này đại quân Ma Tộc tiến công Tinh vực Xích Thành rất mạnh, chiếu theo cục diện hiện tại mà nói, chỉ sợ qua chừng mười ngày nữa có thể toàn bộ công diệt Tinh vực Xích Thành! Nếu như là như thế, đến lúc đó chỉ sợ Thái Hư Thần Phủ…
Nguyên Tôn khẽ lắc lắc tay, nói:
- Không cần lo lắng! Tinh vực Xích Thành cũng không phải dễ dàng bị công diệt như vậy đâu! Nếu như ta dự đoán không sai, khoảng chừng ba ngày nữa, bên phía Thần Giới hẳn là sẽ phái người xuống!
Nói đến đây, hắn tạm dừng một chút, ánh mắt lại lóe sáng:
- Hiện tại, ta ngược lại lo lắng chính là đám người của Thần Giới kia!
Thiên Hùng kia cũng không có mở miệng.
- Ngươi đi an bày cho ta một gian mật thất!
Ngữ khí Nguyên Tôn vừa chuyển, nói.
- Vâng, Phủ chủ!
Thiên Hùng cung kính ứng tiến, sau đó thối lui đi xuống.
Sau khi Thiên Hùng rời đi, Nguyên Tôn khẽ phẩy tay một cái. Trong đại điện chợt lóe ra quang mang, xuất hiện hai người, đúng chính là Hứa Vũ Quân cùng với Hắc Long. Thân hình của hai người cứng đờ, hẳn là đã bị hạ cấm chế.
Nguyên Tôn giơ tay chỉ tới, đem một bộ phận trong cơ thể của Hứa Vũ Quân cùng với Hắc Long cởi bỏ. Cấm chế vừa cởi bỏ, Hứa Vũ Quân đã căm tức nhìn đối phương, nói:
- Cuối cùng cũng sẽ có ngay ta giết chết ngươi!
Nguyên Tôn cũng không có tức giận, ngược lại cười ha ha, hai mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang không ngừng phập phồng của Hứa Vũ Quân, nói:
- Giết ta? Qua đêm nay, chỉ sợ ngươi sẽ luyến tiếc a! Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sung sướng đến chết!
Hứa Vũ Quân trợn mắt:
- Vô sỉ!
- Vô sỉ?
Nguyên Tôn cười to, nói:
- Hiện tại ta liền để cho ngươi biết cái gì gọi là vô sỉ.
Nói xong, hắn hắc hắc cười lạnh, tay phải sờ về phía khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Vũ Quân.
Mặc dù cấm chế trong cơ thể Hứa Vũ Quân đã bị cởi bỏ một phần, nhưng mà cũng chỉ có thể mở miệng, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm bàn tay dơ bẩn của đối phương sờ tới.