Chính lúc này, công kích của Long Kình Thiên lại tới nữa.
- Vô hình phong ba chưởng!
Chỉ thấy một chưởng Long Kình Thiên đánh ra, quanh cánh tay hắn hình thành từng đoàn sóng gió, bàn tay hắn xuyên qua những sóng gió, biến hóa ngàn vạn, mơ hồ không rõ, khiến người khó thể nắm bắt.
Chớp mắt một chưởng kia đánh tới trước mặt thanh niên áo đen Phạm Tiêu.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu đứng đó, nhìn Long Kình Thiên một chưởng đập tới, biểu tình biến bình tĩnh chưa từng có, mắt bắn ra hai luồn kiếm quang.
Tiếp theo, đôi tay thanh niên áo đen Phạm Tiêu giơ lên Hắc Huyền trọng kiếm, nhìn thì chậm nhưng sự thật là rất nhanh. Hai tay không ngừng biến ảo, thanh Hắc Huyền trọng kiếm to lớn ở trong tay thanh niên áo đen Phạm Tiêu múa thành màn kiếm.
Từng mảnh màn kiếm không ngừng chồng chéo lên nhau, ở quanh người thanh niên áo đen Phạm Tiêu hình thành lồng kiếm.
Cùng lúc đó, lồng kiếm không ngừng xoay quanh, va nhau.
Chỉ thấy chưởng ấn của Long Kình Thiên đánh vào lòng kiếm.
Bùm!
Một tiếng nổ điếc tai.
Lồng kiếm biến mất, thanh niên áo đen Phạm Tiêu bị lực lượng trùng kích mạnh mẽ chấn lùi vài chục bước.
Nhưng mặc kệ thế nào thì thanh niên áo đen Phạm Tiêu đã đỡ được một kích của Long Kình Thiên.
Hai người giao đấu nhanh như tia chớp, có nhiều đệ tử chỉ thấy trên lôi đài tàn ảnh chớp lóe, chờ khi tàn ảnh biến mất thì Long Kình Thiên và thanh niên áo đen Phạm Tiêu lại đứng trên lôi đài.
Có nhiều đệ tử vẻ mặt kinh ngạc.
Long Kình Thiên không tấn công tiếp.
Hai người giằng co.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu chậm rãi giơ lên Hắc Huyền trọng kiếm, chân khí trong người rót vào kiếm. Hắc Huyền trọng kiếm kêu ù ù, từng đợt hắc huyền kiếm khí không ngừng xoay quanh Hắc Huyền trọng kiếm.
Trong cơ thể thanh niên áo đen Phạm Tiêu bùng phát lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, lực lượng này khiến đệ tử xung quanh giật mình.
Nó chính là lực lượng bị phong ấn trong người thanh niên áo đen Phạm Tiêu.
Long Kình Thiên lẩm bẩm:
- Rốt cuộc sắp sử dụng lực lượng này.
Long Kình Thiên nhìn chằm chằm đối phương:
Chỉ thấy toàn thân thanh niên áo đen Phạm Tiêu run bần bật, vạt áo không gió tự bay kêu vù vù, hai tay y cầm Hắc Huyền trọng kiếm xoay chuyển xung quanh.
Từng đợt hắc huyền kiếm văn khuếch tán.
Đệ tử xung quanh thấy vậy thì trái tim thít chặt.
Một cường giả võ tông chủ trì so tài hỏi đồng bạn:
- Ngươi đoán ai sẽ thắng?
Cường giả võ tông kia biểu tình nghiêm túc lắc đầu, nói
- Không biết.
Nếu dựa theo giao đấu lúc trước thì Long Kình Thiên chiếm ưu thế, nhưng mới rồi thanh niên áo đen Phạm Tiêu bùng phát lực lượng lại áp chế hắn một bậc.
Vậy nên đến cuối cùng thì cường giả võ tông kia không thể chắc chắn rốt cuộc ai sẽ thắng.
Nhưng cường giả võ tông kia biết đây sẽ là một kích cuối cùng quyết định hai người thắng bại.
Thân thể Long Kình Thiên vòng quanh lôi điện vàng, đen, hóa rành hai con lôi long vàng và đen.
Hai con lôi long vây quanh khiến thân hình của Long Kình Thiên như ẩn như hiện.
Bỗng nhiên Long Kình Thiên và thanh niên áo đen Phạm Tiêu cùng lắc người, rống lên.
- Hắc huyền, diệt thế!
- Vô cực Lôi Trì!
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu đánh ra một kiếm, lực lượng hủy diệt bắn ra từ Hắc Huyền trọng kiếm. Long Kình Thiên đấm ra nắm đấm, hai con lôi long trên người hắn bay ra, vòng quanh hóa thành lôi trì.
Không sai, chính là Lôi Trì, bên trên lôi trì hình thành âm dương bát quái đồ, không ngừng xoay tròn biến ảo, diễn dịch vô cực chi đạo.
Lôi Trì nháy mắt mở rộng. Khi Hắc Huyền trọng kiếm của thanh niên áo đen Phạm Tiêu công kích tới thì kiếm khí hắc huyền diệt thế bị lôi trì bao phủ, từng đợt lôi điện giáng xuống.
Kiếm khí tán loạn.
Lôi trì thu nạp diệt thế kiếm khí lại lần nữa đột nhiên tăng vọt, bao phủ thanh niên áo đen Phạm Tiêu, vô số lôi điện giáng xuống.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu ngẩng đầu, biểu tình kinh hoàng, tay giơ lên Hắc Huyền trọng kiếm, đâm một kiếm lên trên, mạnh thụt lùi nhưng vẫn chậm một bước.
- Phụt!
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu chịu vô cực Lôi Trì cuồng bạo lôi điện oanh kích, thân hình bay ngược ra ngoài, trong miệng hộc ra búng máu, đập xuống lôi đài.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, vô cực Lôi Trì liên tục thu nhỏ, tiếp đó bay trở về người Long Kình Thiên.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Các đệ tử không ai lên tiếng, chấn kinh nhìn hình ảnh trước mắt.
Dưới lôi đài, thanh niên áo đen Phạm Tiêu lảo đảo đứng dậy, lau mau nơi khóe miệng, biểu tình phức tạp nhìn Long Kình Thiên.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu từ từ nói:
- Ngươi thắng.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu không ngờ phút cuối y sử dụng lực lượng cấm chế trong người nhưng vẫn thua Long Kình Thiên.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu nói:
- Nhưng ta sẽ không chịu thua như vậy.
Long Kình Thiên biểu tình thản nhiên nói:
- Vậy ta chờ.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu không nói gì nữa, xoay người rồi đi, Hắc Huyền trọng kiếm trong tay lắc một cái, quay về vỏ kiếm.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Hai chủ trì so đấu cường giả võ tông nhìn nhau, thở phào một hơi, bay lên lôi đài, nhìn quét đệ tử xung quanh.
Cường giả võ tông nói:
- Trận so đấu này Long Kình Thiên thắng.
- Vậy thì còn ai lên đài khiêu chiến không?
- Nếu không có thì so tài đệ tử tinh anh lần này Long Kình Thiên xếp hạng nhất!
Lần này không có gì ngoài ý muốn, không ai lại lên đài khiêu chiến.
Hai cường giả võ tông chủ trì so tài tuyên bố kết của cuối cùng của so tài đệ tử tinh anh lần này.
Khi hai cường giả võ tông công bố kết quả, quảng trường vốn yên tĩnh không thanh âm xôn xao lên.
Trong hư không, Dương thanh Sơn nhìn kết quả, lộ nụ cười vui vẻ.
Dương thanh Sơn nói:
- Long lão đầu, thế nào? Ta sớm nói rồi, Long Kình Thiên sẽ được đệ nhất.
Long Lực, võ đường đường chủ, hừ lạnh nói:
- Ngươi đừng đắc ý, ngươi muốn nhận người ta làm đệ tử mà ngươi ta không muốn nhận Dương lão đầu ngươi làm sư phụ.
Dương Thanh Sơn nghẹn họng, không biết trả lời thế nào.
Trên đỉnh núi cách Tử Tiêu phong không xa, một bóng dáng yêu kiều đứng, đôi mắt nhu tình nhìn bóng dáng Long Kình Thiên trên lôi đài.
Chính là Mộ Dung Thiến.
Từ lúc bắt đầu so đấu đến khi kết thúc, Mộ Dung Thiến cẩn thận nhìn mỗi một trận đầu của Long Kình Thiên, tập trung tinh thần.
- Rốt cuộc thắng.
Khi thấy Long Kình Thiên cuối cùng đoạt được đệ nhất thì mắt đẹp vui vẻ, Mộ Dung Thiến vui từ tận đáy lòng, nụ cười nở như vạn hoa nở, khuynh quốc khuynh thành.
- A!
Bỗng nhiên trong không khí truyền ra tiếng thở dài.
Mộ Dung Thiến ngoài đầu lại, vội cung kính nói:
- Sư phụ.
Chỉ thấy xuất hiện trước mặt Mộ Dung Thiến là một người đàn bà trung niên diện mạo xung đẹp, so với nàng thì trung niên mỹ phụ nhân có một loại xinh đẹp xuất trần, lạnh lùng.
Mỹ phụ nhân liếc bóng dáng Long Kình Thiên trên lôi đài Tử Tiêu phong, hỏi:
- Ngươi chính là bởi vì người này mới từ chối Lôi Hạo Hiên sao?
Mộ Dung Thiến cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, ta... Ta...
- Ừm. Thanh niên có thể đánh bại có được cổ đồng chiến thần thể Cổ Phạn cũng xem như là thiên tài hiếm gặp.
Mỹ phụ nhân nói:
- Nhưng mặc kệ thiên phú của hắn có tốt cỡ nào cũng không thể bằng Lôi Hạo Hiên. Tên hắn là Long Kình Thiên đúng không? Thiên tài giống như hắn dù hiếm thấy nhưng sư phụ của ngươi, ta đây mấy ngàn năm qua thấy không ít, không phải không có thiên phú càng mạnh hơn hắn, nhưng loại thiên tài này thường dễ chết yểu.