Cửu Vĩ Thiên Miêu cười khảy, cùng Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng nhìn về phía Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên nhìn đám sĩ binh đang vây lại, sắc mặt lạnh lùng, rồi bước thẳng về phía cổng thành. Mấy người Cửu Vĩ Thiên Miêu khựng người.
Nhưng rồi họ nhìn thấy đám sĩ binh kia tất cả đều đứng yên tại chỗ, thần sắc đờ đẫn, không để tâm đến Long Kình Thiên.
Ba người kinh ngạc, đến khi Long Kình Thiên đi rất xa rồi mới sực tỉnh, vội vàng đuổi theo.
- Lão đại, chúng làm sao vậy?
Cửu Vĩ Thiên Miêu không kìm được hỏi.
Long Kình Thiên hàm tiếu:
- Ta tạm thời khiến thần trí của chúng ngưng trệ thôi.
Tạm thời ngưng trệ?!
Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn nhau, vừa rồi họ không thấy Long Kình Thiên hành động gì cả.
Thế là bốn người đi vào thành trì của Man Hoang Đại Lục, nhưng sau khi vào họ không đến tửu lầu mà đến nơi thương hội giao dịch.
ở Ma Thần Chiến Trường, Long Kình Thiên đã thu thập được không ít tài liệu, hắn muốn luyện chế lại Bích Huyết Kiếm, nhưng vẫn còn thiếu một vài thứ nữa.
Họ hỏi đường, không lâu sau thì đến nơi giao dịch lớn nhất của các thương hội trong thành.
- Vượng Tài thương hội.
Đứng trước cửa lớn, Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn lên tên trên cửa, rồi cười:
- Tên của thương hội này thú vị thật, Vượng Tài?
Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng cũng cười.
Cái tên cũng thật quê quá!
- Chúng ta vào đi.
Long Kình Thiên cười, nói.
Mấy người vào đại sảnh thương hội, đại sảnh rất lớn, rất náo nhiệt, có rất nhiều người giao dịch. Ở đây gần Ma Thần Chiến Trường, có không ít người đến Ma Thần Chiến Trường săn bắt tử vong yêu thú lấy yêu hạch đến đây bán. Có người đến mua linh dược, thanh thiết, khoáng thạch, vân vân.
Mấy người Long Kình Thiên tiến lại nơi giao dịch tài liệu, đột nhiên có mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả đại sảnh nhất thời hỗn loạn, họ nhìn về phía phát ra tiếng.
Chỉ thấy mười mấy người có thể là quản sự và hộ vệ của thương hội Vượng Tài đang đánh một nhóm người túi bụi. Nhóm người này có vài người ăn mặc như thương nhân, còn lại là hộ vệ. Nhưng mười mấy hộ vệ thương hội Vượng Tài đánh như vậy nhưng mấy chục hộ vệ kia không dám đánh trả.
Từ phục sức của người bị đánh có lẽ họ là thương đội đến từ Thiên Lam Đại Lục hoặc Loạn Hải.
- Mẹ kiếp, cho thể diện mà không muốn giữa.
Quản sự thương hội Vượng Tài cười khảy:
- Đánh cho ta, đánh mạnh vào! Lũ tiện chủng thấp hèn của Thiên Lam Đại Lục, đánh cho tàn phế đi, không chết là được!
- Rõ, quản sự!
Đám hộ vệ càng đánh mạnh hơn.
Mấy thương nhân và hộ vệ kêu lên thảm thiết liên hồi.
- Hướng quản sự, trước đây rõ ràng gia tộc bọn ta và các ngươi đã giao kèo rồi. Đợt Thiên Cơ Thảo này chuyển qua đây là hai trăm vạn kim tệ!
Một thương nhân kêu lên.
- Hai trăm vạn?
Quản sự thương hội Vượng Tại cười khảy:
- Sao ta lại nhớ là hai mươi vạn nhỉ? Đám chó Thiên Lam Đại Lục các ngươi, rõ ràng là hai mươi vạn mà già mồm cãi hai trăm vạn.
Nói đến đây hắn ném một cái không gian giới chỉ vào mặt thương nhân kia:
- Đây là hai mươi vạn kim tệ. Cầm lấy rồi ngoan ngoãn cút đi. Còn ở đây gây loạn nữa thì ta giết hết!
Lúc này đám hộ vệ thương hội không đánh nữa.
Mấy người Long Kình Thiên cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Mấy thương nhân Thiên Lam Đại Lục phụng mệnh gia tộc chuyển Thiên Cơ Thảo đến bán cho Vượng Tài, vốn đã nói giá là hai trăm vạn nhưng giờ thương hội Vượng Tài lại lật lọng, chỉ trả hai mươi vạn.
Thương nhân Thiên Lam Đại Lục tranh luận thì bị thương hội Vượng Tài đánh tàn độc.
Lúc này thương nhân kia nhặt không gian giới chỉ lên, kêu khóc:
- Hướng quản sự, hai mươi vạn kim tệ? Đây là một nghìn cây Thiên Cơ Thảo đấy, sao có thể là hai mươi vạn kim tệ được?
Một cây Thiên Cơ Thảo, ở Man Hoang Đại Lục giá thường là hơn ba nghìn kim tệ. Một nghìn cây là hơn ba nghìn vạn kim tệ rồi. Mà thương nhân Thiên Lam Đại Lục vận chuyển đến đây bán thì thường là hai nghìn kim tệ một cây. Một nghìn cây thì là hai trăm vạn.
Nhưng Hướng quản sự vừa nghe thế thì sắc mặt tối lại, quát:
- Lũ ti tiện Thiên Lam Đại Lục các ngươi dám tranh cãi ở đây hả? Nếu vậy, các ngươi, giết hết chúng đi!
Nói đến đây, Hướng quản sự cười khảy:
- Như vậy thì chúng ta tiết kiệm được hai mươi vạn rồi.
- Rõ, Hướng quản sự.
Mười mấy hộ vệ đáp, rồi tiến lại chỗ mấy người kia.
Thương nhân Thiên Lam Đại Lục và hộ vệ đều kinh hãi, không ngờ đối phương lại dám giết họ thật!
- Các…các ngươi…dám không coi quy định của Thiên Lam Đại Lục ra gì?
Thương nhân Thiên Lam Đại Lục vừa thụt lùi vừa run rẩy nói:
- Man Hoang Đại Lục và Thiên Lam Đại Lục đã quy định, không được giết những thương nhân đến giao dịch. Các ngươi giết bọn ta cũng sẽ bị Man Hoang Đế Quốc trị tội.
Quản sự thương hội Vượng Tài cười lớn:
- Bị Man Hoang Đế Quốc trị tội?
Rồi hắn châm biếm:
- Man Hoang Đế Quốc bọn ta sớm muộn cũng sẽ cho quân tấn công Thiên Lam Đại Lục, đến lúc đó thống nhất Thiên Man Vị Diện, tất cả người của Thiên Lam Đại Lục các ngươi sẽ là nô tài của bọn ta, cẩu nô tài, hiểu không? Các ngươi nói xem, Man Hoang Đế Quốc sẽ vì đám nô tài thấp kém các ngươi mà trị tội ta không?
- Cái gì?
Người của Thiên Lam Đại Lục sắc mặt đại biến.
Mười mấy hộ vệ thương hội Vượng Tài cười khảy, tiến đến trước mặt mấy người Thiên Lam Đại Lục, một tên trong đó tay cầm kiếm vung lên. Đúng lúc đó đột nhiên hắn cảm thấy tay mình cứng đờ lại.
Hắn giật mình, nhìn thì thấy một người thanh niên tóc đen cùng ba người khác tiến lại.
Rồi hắn ta bay ngược ra sau.
Tất cả cùng sừng sờ.
Một lát sau, Hướng quản sự sực tỉnh, nhìn mấy người Long Kình Thiên cười khảy:
- Thì ra là bọn tiện chủng Thiên Lam Đại Lục thích chõ mũi vào chuyện của người khác.
Nhưng hắn vừa nói xong thì một bóng người lướt tới, Cửu Vĩ Thiên Miêu hai tay bóp cổ hắn nhấc lên, cười lạnh:
- Ngươi nói gì, nói lại xem!
Hướng quản sự cổ kêu răng rắc, sắc mặt tím tái, hai mặt đầy sự sợ hãi.
Vốn dĩ Long Kình Thiên không định nhúng tay vào những việc này, nhưng Hướng quản sự cứ mở mồm là tiện chủng Thiên Lam Đại Lục với cẩu nô tài Thiên Lam Đại Lục.
- Phản rồi, phản rồi, lũ cẩu Thiên Lam Đại Lục các ngươi dám đả thương người của Man Hoang Đại Lục!
Lúc này một trung niên nam tử, trưởng lão của thương hội Vượng Tài xuất hiện, nhìn thấy thế, chỉ tay kêu giận dữ quát lên.